Đông Hoang Thần Vương

Chương 216




Chương 216

“Khậc!”

Mười ngón tay đứt đoạn!

Kẻ Ác gầm lên thảm thiết, gắng sức rút tay ra nhưng không thể nào rút ra được.

“Không trung thành với tổ chức thì kết cục của mày sẽ rất thảm đấy”.

Kẻ đeo mặt nạ nghiêm nghị nói một câu rồi thu chân về.

Kẻ Ác toát mồ hôi lạnh, thu tay về, mười ngón tay đứt đoạn đau điếng người khiến hắn ta gần như lại ngất đi thêm lần nữa.

Nằm trong lồng sắt, hắn ta thở hổn hển.

“Mày đã động đến người mà mày không nên động đến rồi đấy!”

“Vậy nên mày phải chết!”

Kẻ đeo mặt nạ cười lạnh, nhìn Trần Thiên Hạo đang bị bao vây, khinh miệt nói.

“Cậu ta sao?”

“Trên đời này chẳng có ai mà tôi không động đến được cả!”

“Mấy chục sát thủ biết nhị đao kiếm pháp của tôi đủ để tiêu diệt cậu ta đấy!”

“Huống hồ còn có thêm cả bọn họ nữa”.

Hắn quay sang nhìn ba võ sĩ đeo mặt nạ đỏ đang ngồi im trong nhà.

Trong vườn.

Mấy chục võ sĩ áo trắng đang bao vây bắt đầu xông đến.

Thái độ của Trần Thiên Hạo rất kiên định, anh đạp mạnh hai chân xuống đất.

Hai tay anh xé rách băng gạc bó ở quanh người, để lộ ra những vết thương ghê rợn do bầy sói cắn.

Cả người toát ra khí chất đáng sợ.

“Người này…!”

Võ sĩ áo trắng thầm kinh ngạc, nhưng mấy chục người ở đây sao lại phải sợ một mình anh chứ.

“Nhị đao kiếm pháp, chém!”

Trần Thiên Hạo hệt như một con mãnh hổ muốn thoát ra.

“Giết!”

Cả người anh lay động, hai chân đạp mạnh xuống đất.

Sau đó cả người anh bay ra ngoài.

Bụi mù mịt!

Mũi chân anh cắm mạnh vào trong đất, rồi hất mạnh chân lên khiến đám đất bụi bay thẳng về phía mặt võ sĩ áo trắng ở trước mặt.

Đám người đó thi nhau kêu đau rồi dụi mắt, các động tác đều bị hạn chế.

Cơ thể to lớn của Trần Thiên Hạo nhún một cái rồi nhảy lên, hai chân giống như chùy chọc trời đánh tới.

“Phịch… phịch… phịch”.

Mặt của năm người liên tiếp bị đạp nát tan.

Sức mạnh đó của anh còn đạp bay cả năm người đó ra ngoài, va thẳng vào các võ sĩ áo trắng phía sau.

Sau khi tiếp đất, anh khom người dứt khoát, từng lưỡi kiếm Nhật thi nhau chém tới, hai tay Trần Thiên Hạo chống đất, hai chân đạp mạnh ra sau.

“Phịch!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lại có mấy người bị đạp vào ngực, bay thẳng ra ngoài.

“Khậc!”

Lưỡi kiếm sắc nhọn xoẹt qua cánh tay anh khiến động tác giơ tay của anh hơi chậm lại, máu tươi bắt đầu chảy ra.

Cánh tay còn lại dùng lực đẩy cơ thể bay lên không trung, lộn người mấy vòng rồi tiếp đất ở cửa.

Trước mắt là bảy, tám võ sĩ áo trắng bị sức mạnh của Trần Thiên Hạo chém chết tại chỗ.

Kẻ đeo mặt nạ trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Sức chiến đấu của Trần Thiên Hạo quả là rất dũng mãnh!

Nhưng cũng chỉ dừng ở dũng mãnh mà thôi.

Trước sự bao vây của các võ sĩ thông thạo nhị đao kiếm pháp thì Trần Thiên Hạo đã bị áp sát đến cửa.

Bây giờ, nếu anh từ bỏ/bỏ mặc hai người phụ nữ thì có thể dễ dàng tháo chạy, nhưng liệu anh có bỏ họ lại không?

Hắn khẽ nhếch mép, để lộ ra vẻ mặt vô cùng nham hiểm.