Chương 213
Cả người cách đất hơn mười phân, phi tiêu xuyên thẳng qua.
Trần Thiên Hạo chống mạnh hai tay xuống đất, lực phản lớn giúp anh bật người đứng dậy tại chỗ.
Lúc chống hai tay xuống đất, anh đã nhặt lấy một viên đá to bằng quả trứng gà, ném thẳng về phía nhà đất.
“Phịch!”
Viên đá xuyên qua tường đất, đâm thẳng vào lồng ng.ực của bóng đen ấy.
Cùng lúc đó.
Mấy chục người mặc áo đen lũ lượt xông lên từ bốn phía.
Bọn họ cầm kiếm Nhật, vây quanh Trần Thiên Hạo.
“Võ sĩ nước Thổ Miết sao?”
Trần Thiên Hạo hơi sững người.
Trên chiến trường Đông Hoang, anh từng không ít lần giao thiệp với võ sĩ nước Thổ Miết.
Mấy người này không hề đơn giản, thủ đoạn vô cùng độc ác.
Nhưng sau vụ ba năm trước bị anh đánh bại thì hầu như không còn nghe tung tích của bọn họ nữa.
Cho đến nay, Trần Thiên Hạo cũng đã gặp bọn họ ở Nam Thành ít nhất ba lần rồi.
Với kinh nghiệm chinh chiến của mình, anh cảm thấy dường như nước Thổ Miết lại bắt đầu rục rịch rồi.
“Nhất đao kiếm pháp!”
“Giết!”
Các thanh kiếm Nhật trong tay bọn họ lao thẳng về phía Trần Thiên Hạo, bóng kiếm xếp chồng lên nhau rồi hợp lại với thanh kiếm cuối cùng tạo thành một lưỡi kiếm chém thẳng về phía anh.
Đao pháp này khiến Trần Thiên Hạo nhớ đến võ sĩ thành Đông.
Bọn họ là một phe sao?
Bọn họ là người của Ám Dạ, vậy thì mấy người này rất có khả năng cũng là người của Ám Dạ.
Lại thêm việc bọn họ dùng phi tiêu đầu sói, không lẽ, người chém chết bố anh năm đó chính là Ám Dạ sao?
Đao kiếm hợp nhất!
Trần Thiên hạo không dám chần chừ.
Anh nhún người tránh lưỡi kiếm, một tay đấm thẳng về phía nhà đất, năm ngón tay cứng tựa sắt thép, mới chạm vào tường một cái mà đã lấy được một mảng đất lớn.
Anh vung tay ném!
Mảng đất va thẳng vào đầu của người tấn công mặc áo đen.
Mặc dù đó chỉ là đất nhưng lực tàn phá tiềm tàng trong nó lại vô cùng đáng sợ.
Nhất là khi đập vào đầu người.
Người đó ngay lập tức ngã xuống đất, rồi bị Trần Thiên Hạo đá văng ra khiến hai người áo đen khác đang xông tới cũng ngã sõng soài dưới đất.
Cùng lúc đó.
Mấy chục người áo đen cùng lúc xông đến.
Trần Thiên Hạo không chút sợ hãi.
Thấy bọn họ cầm kiếm xông đến, Trần Thiên Hạo chống hai tay xuống đất, quay người điên cuồng.
Hai chân anh dang rộng, trồng cây chuối đá quét trụ khiến cả đám võ sĩ đang lại gần bị văng ra ngoài.
Hai tay Trần Thiên Hạo khẽ chắp lại, dùng lực bật người bay lên không trung ở độ cao cách đất khoảng ba mét.
Cả người anh xoay chuyển, hai chân hệt như đang tản bộ trong không trung, đá tới tấp vào người áo đen ban nãy bị anh đá văng ra ngoài nhưng chưa ngã.
“Phịch… phịch… phịch!”
Đám người này đứng yên chưa đổ bị cú đá trên không của anh tấn công, ngã phịch hết xuống đất.
Trần Thiên Hạo tiếp đất, chiếc áo vest màu đen khẽ đung đưa, cả người anh toát ra vẻ ung dung cùng với sát khí cực mạnh.
Anh tiến lên trước túm lấy một người, kéo mặt nạ của hắn rồi hỏi.
“Rốt cuộc các người là ai?”
Người đó hung hăng trừng mắt với Trần Thiên Hạo rồi hai mắt đột nhiên trợn tròn, khóe miệng chảy ra một dòng máu đen.
Cùng lúc đó.
Mấy chục người dưới đất cũng lần lượt rên lên rồi mất mạng.