Chương 200
Bởi vì cậu ta cảm thấy người này có sức uy hiếp lớn nhất.
Trông có vẻ không phải là một người tầm thường.
“Anh không được nhúc nhích, tôi muốn lục soát anh”.
Trần Thiên Hạo lắc đầu cười khổ tỏ vẻ bất đắc dĩ, không hề phản kháng ngoan ngoãn giơ hai tay lên.
Tam Nha Tử sờ so4ng khắp người anh mấy lần, ngoại trừ tìm thấy một con dao nhỏ thì không còn một vũ khí nào khác.
Sau đó, cậu ta lại chuyển sang lục soát ba lô của anh.
Lật qua lật lại một lượt, phát hiện bên trong chỉ có một vài vật dụng tùy thân khi đi thám hiểm và thức ăn nước uống.
Chẳng lẽ hai người này thật sự là đi tìm thuốc sao?
Tam Nha Tử ngó vào trong hang động.
Cậu ta có biết đến sự tồn tại của cây nhân sâm kia.
Chỉ là vị trí của nó ở quá sâu nên không dám leo xuống dưới hái.
“Các người cũng đến vì cây nhân sâm này sao?”
Tam Nha Tử buông lỏng cảnh giác, cất giọng tra hỏi.
Trần Thiên Hạo khẽ gật đầu, vẻ mặt khó xử.
“Cây nhân sâm này ở quá sâu, gần như không có khả năng lấy ra được”.
“Đương nhiên là có rồi”.
Tam Nha Tử quả quyết nói.
“Năm xưa khi chiến thần trúng phải tên độc, mười mấy chiến sĩ quân Đông Hoang chúng tôi đều đã leo xuống dưới đó”.
Nói tới đây, khóe mắt cậu ta hơi đỏ lên.
“Ông nội tôi qua đời chính là vì hái cây nhân sâm kia”.
Quả thực Trần Thiên Hạo không hề biết đến chuyện này.
Nghe xong không khỏi chấn động toàn thân, hai mắt trợn tròn.
Giọng nói hơi run rẩy.
“Ông nội cậu sao? Ông ấy…”
Tam Nha Tử sụt sịt lau nước mắt.
Trên mặt hiện lên một niềm tự hào dạt dào.
“Thế nhưng cho tới tận bây giờ chúng tôi đều chưa từng hối hận. Ông nội tôi nói mạng của ông ấy không đáng giá. Có thể đổi lại được mạng của chiến thần thì sẽ cứu được hàng nghìn mạng người khác”.
Nghe thấy những lời này, lòng anh quặn thắt lại.
Đúng vậy.
Bao nhiêu công danh mình anh hưởng trọn.
Thế nhưng đằng sau những chiến công đó đã có bao nhiêu người phải hi sinh xương máu của mình?
Giống như những người lính già đã cống hiến cả đời để đổi lại bình yên cho tổ quốc, giờ đây còn mấy ai nhớ đến họ?
Tiền Cẩm Lâm cũng là lính Nam Cương nên thấu hiểu sâu sắc trải nghiệm của những người anh hùng không tên ấy.
Nếu không có sự hi sinh của bọn họ, sẽ không có đất nước phồn hoa ngày nay.
“Tam Nha Tử!”
Trần Thiên Hạo cao giọng hô lên, giọng nói hùng hồn mang theo khí thế uy nghiêm.
“Có!”
Tam Nha Tử vô thức đáp lại một tiếng, giật mình đứng thẳng lưng.
Cậu ta nhìn về phía thân hình cao lớn của đối phương, chợt cảm thấy quen thuộc lạ thường.
Trần Thiên Hạo sải bước về phía trước.
Đôi mắt hổ phách lóe sáng, ánh lên giọt nước mắt nóng hổi.
Trong khi Tam Nha Tử còn đang chìm trong tâm trạng phức tạp.
Anh đã giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên đầu cậu ta ba cái.
Sau đó anh ghé vào tai cậu ta khẽ thì thầm.
“Bây giờ tôi trao tặng cho cậu danh hiệu chiến tướng vĩnh cửu của Đông Hoang. Khi nào có thời gian nhớ đến quân đội Đông Hoang báo tên”.
Nghe thấy câu nói này.