Đông Hoang Thần Vương

Chương 197




Chương 197

“Rầm rầm rầm!”

Hơn chục đôi mắt đỏ sáng rực như đuốc nhanh chóng lao vọt tới. Trên nền tuyết dày cộp tức thì xuất hiện mấy chục con sói trắng muốt.

Bọn chúng nhe ra hàm răng sắc nhọn, phi nước đại về phía trước, để lại từng vết dấu chân ngập sâu trong tuyết.

Mặc dù Tiền Cẩm Lâm rất sợ nhưng cô ta biết một m1nh Trần Thiên Hạo không thể đấu lại cả một đàn sói mấy chục con này.

Cô ta cố nén nỗi sợ trong lòng, lấy can đảm rút dao trong ba lô.

Xông lên đứng sóng vai với anh nghênh đón kẻ địch.

“Roẹt!”

Trong bóng tối, anh như một con gấu đen điên cuồng lao vào giữa bầy sói, lưỡi dao sắc bén trong tay lóe lên.

Sói dữ phi tới từ bốn phương tám hướng.

Anh lăn trên đất một vòng, cả người vạch ra một đường vòng cung hoàn mỹ trên mặt đất.

Lưỡi dao cắt ngang phần bụng của hai con sói vồ hụt.

“Phập!”

Lưỡi dao đâm thẳng vào trong khiến nội tạng sói tuyết văng ra, đầu rũ xuống, tru tréo thảm thiết.

Chỉ trong nháy mắt, nền đất được bao phủ bởi tuyết trắng đã nhuộm thành màu đỏ sậm.

Một con sói khác co chân trước lấy đà, há to miệng nhào tới Trần Thiên Hạo đang nằm dưới đất.

Anh linh hoạt lăn đi tránh né.

Lưỡi dao trong tay anh có tốc độ rất nhanh, thoắt cái vung lên chém thẳng vào giữa đầu con sói đang rơi xuống.

Lại thêm một con khác lao tới.

“Ngao!”

Những con sói khác tranh thủ lúc anh đang mải đối phó con sói vừa rồi, cắn phập một nhát lên cánh tay anh, dùng sức xé rách.

Trần Thiên Hạo bị đau hét lên một tiếng.

Cánh tay vặn lại đâm dao vào giữa trán con sói.

Đồng thời, anh tung người đá bay hai con sói các đang chực nhào tới.

Sức mạnh cực lớn khiến nội tạng của sói đều bị đạp nát.

Sau khi rơi xuống đất, cả hai con sói đều bỏ mạng.

Anh nhìn cánh tay bị sói cắn, đau đớn hít một hơi khí lạnh.

Khi quay đầu lại đã thấy Tiền Cẩm Lâm đang bị hai con sói tấn công từ hai phía.

Mặc dù cô ta đã đâm trúng một con nhưng con còn lại tìm ra sơ hở, đang nhào tới sau gáy cô ta.

Mặt anh sa sầm xuống.

Con dao trong tay anh như tia sét chớp nhoáng xuyên thủng con sói giảo hoạt đang định đánh lén kia.

Nó bổ nhào xuống đất, tắt thở chết thảm.

Tiền Cẩm Lâm vẫn chưa hết sợ hãi nhìn con sói chết cứng dưới mặt đất, dùng sức vặn con dao trong tay một cái kết liễu con sói kia. Tiếng sói tru thảm thiết vang lên.

Máu tươi tuôn ra ào ào, con sói thoi thóp rồi chết hẳn.

Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi.

Tám con sói tuyết đã bỏ mạng!

Hai con còn lại thấy thế, cúp đuôi chạy trối chết vào bóng đêm tối đen như mực.

“Anh có sao không?”

Tiền Cẩm Lâm chạy tới bên cạnh anh, đau lòng nhìn cánh tay bị thương.

Cô ta vội vàng lấy băng vải trong ba lô băng bó cho anh.

Thực ra đối với anh mà nói, vết thương này chỉ như gãi ngứa.

Anh lắc đầu đáp.

“Sơ ý bị cắn một phát, không sao đâu”.

Nói rồi anh còn cử động cánh tay chứng minh.

Tiền Cẩm Lâm đè tay anh lại.

Giọng điệu hơi trách móc.

“Chuyện đến nước này anh còn muốn ra vẻ cái gì”.