Đông Hoang Thần Vương

Chương 195




Chương 195

Lúc này đầu óc của cô ta không còn nhanh nhạy như trước. Nghe thấy có tiếng động lạ truyền tới, cô ta rùng mình một cái, gian nan mở mắt ra nhìn thử.

Bóng dáng của người đàn ông trước mắt dần trở nên rõ ràng.

Sau khi nhận ra Trần Thiên Hạo, cô ta không kìm được bật khóc nức nở.

Uất ức kìm chế trong lòng suốt mấy ngày qua như tức nước vỡ bờ. Cô ta không chút kiêng dè, gào ầm lên, muốn giải tỏa hết những áp lực đè nặng trong lòng.

Thấy thế, anh lại càng xót xa hơn.

Anh tới gần lấy áo khoác bông ra choàng lên người cô ta.

Đồng thời cũng cởi qu4n áo trên người mình ra quấn cho cô ta.

Cơ thể cô ta bỗng cứng đờ, muốn từ chối hành động săn sóc của anh. Thế nhưng giờ phút này, cô ta đã không thể nào điều khiển được thân thể của mình.

“Lạnh lắm, anh đừng khoác cho tôi nữa”.

Khó khăn lắm cô ta mới cắn răng nói ra được một câu.

Anh chẳng thèm để ý tới.

Anh biết rõ, chỉ khi gặp phải nguy hiểm, bản chất thật sự của con người mới lộ rõ.

Thực ra từ khi tỉnh lại, nhìn thấy chiếc áo khoác được đắp kín trên người mình.

Trái tim lạnh lùng của Trần Thiên Hạo đã bị sự ấm áp của cô ta hòa tan từng chút một.

Trần Thiên Hạo tới gần Tiền Cẩm Lâm rồi ngồi xổm xuống.

Dịu dàng kéo cô ta vào lòng ôm thật chặt.

“Sau này không được làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa”.

Anh nhẹ nhàng thủ thỉ.

Tiền Cẩm Lâm vừa mới nín khóc được lại nức nở.

Đây là nước mắt của hạnh phúc.

Cô ta không kìm được giang tay ôm lấy anh.

Cứ như vậy.

Trong tiếng khóc thút thít.

Cô ta dần thiếp đi sau ba ngày ba đêm không được chợp mắt.

Trong cơn mơ.

Cô ta khẽ nhếch miệng nở nụ cười hạnh phúc, để lộ lúm đồng tiền nho nhỏ.

Anh cúi đầu chăm chú nhìn cô ta.

Vô thức mỉm cười si ngốc.

Dịu dàng chạm nhẹ lên mũi cô ta.

Trong đầu anh chợt nhớ tới lời nói của bà Trần.

Thiên Hạo.

Đàn ông lấy nhiều vợ là chuyện bình thường. Nhưng con phải ghi nhớ, không được phụ lòng Tiểu Nguyệt, càng đừng trở thành loại đàn ông tồi tệ chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt không chịu trách nhiệm.

Nghĩ tới đây, anh không khỏi cau mày.

Nội tâm trở nên rối bời.

Có thể nói Lưu Tiểu Nguyệt chính là người phụ nữ ông trời se duyên cho anh, là sự tồn tại mà anh không thể chối bỏ.

Sau một thời gian dài ở bên nhau, người con gái thích khóc nhè ấy cũng đã chiếm một vị trí trong lòng anh.

Đối với cô, anh luôn sinh ra một thôi thúc bảo vệ mãnh liệt.

Cảm giác của anh với cô càng giống với tình thân hơn.

Thế nhưng Tiền Cẩm Lâm thì khác.

Bản thân anh có rung động với cô ta.

Ban đầu chẳng thèm ngó ngàng tới, cho đến khi thấy khâm phục và tán thưởng cô ta.

Sau đó xảy ra nhiều biến cố khác nhau khiến người con gái vốn phải là kẻ thù của anh lại ngày càng chiếm một vị trí quan trọng trong anh.

Nhất là.

Tiền Cẩm Lâm đã nói thẳng thừng rằng muốn theo đuổi anh, không chút do dự. Điều này khiến anh rất xúc động.

Đồng thời cô ta cũng không sợ chuyện anh và Lưu Tiểu Nguyệt đã có hôn ước.