Đông Hoang Thần Vương

Chương 191




Chương 191

Tôn Tư Minh có thể dẫn dắt gia tộc leo lên một trong bốn gia tộc lớn nhất Nam Thành, đương nhiên đã trải qua không ít tình huống nguy hiểm đến tính mạng.

Cho nên lời cầu khẩn của Tiền Cẩm Lâm không hề khiến lão ta cảm động.

Mạng của em trai cô ta thì liên quan quái gì đến lão ta?

Nếu không phải có Trần Thiên Hạo đang đứng trước mặt, lão ta đã nói ra câu này rồi.

“Cô Tiền, tôi thật sự xin lỗi. Cây nhân sâm của tôi dùng để cứu mẹ già của tôi”.

“Cô bảo tôi bỏ mặc sự sống chết của mẹ tôi để cứu em trai cô sao? Xin lỗi, tôi không thể làm như vậy được”.

Tôn Tư Minh lạnh lùng nói ra một câu.

Sau đó, lão ta lại quay người cho bầy cá trong hồ nước ăn.

Bộ dạng thờ ơ không thèm ngẩng đầu ra lệnh tiễn khách.

“Nếu không còn việc gì khác thì xin hai người đi cho”.

Tiền Cẩm Lâm vẫn còn muốn thuyết phục, nhưng cô ta lại chẳng biết nên nói gì cho phải.

Đúng vậy.

Sao cô ta có thể ép người khác bỏ mặc người thân của mình để cứu một người không hề có quan hệ máu mủ cơ chứ?

Mặc dù người thân của lão ta là một bà giã đã hơn trăm tuổi.

Không một ai có tư cách nói ra những lời như vậy.

Trần Thiên Hạo cũng không còn lời nào để nói.

Anh nhớ lại những gì mình đã trải qua vào ba năm trước, thầm hạ quyết tâm.

“Cẩm Lâm, đừng nản chí. Chúng ta lại nghĩ cách khác”.

Nói rồi, anh kéo cô ta rời khỏi đại viện nhà họ Tôn.

Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, tinh thần căng thẳng của Tôn Tư Minh lập tức bình tĩnh lại.

Thằng nhóc Trần Thiên Hạo này không hề đơn giản chút nào. Chỉ riêng khí thế trên người đã khiến lão ta cảm thấy bất an.

Trên đường trở về.

Tiền Cẩm Lâm bật khóc thút thít.

Dù đã tìm được thần y Tiết Thiên Linh nhưng cô ta vẫn không thể cứu được Nhóc 13.

Điều này khiến cô ta cảm thấy tuyệt vọng tột độ.

Trần Thiên Hạo do dự một lúc lâu mới chịu lên tiếng.

“Đừng lo lắng quá. Tôi biết có một nơi có khả năng tìm thấy nhân sâm”.

“Thật sao?”, Tiền Cẩm Lâm mừng rỡ. Cô ta kích động ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt anh thoáng hiện lên vẻ phức tạp.

Sau đó anh chậm rãi gật đầu.

“Vậy bây giờ chúng ta đi luôn đi”, cô ta vội vàng thúc giục.

“Đi bây giờ… cũng được thôi”.

Trần Thiên Hạo đáp lại một câu.

Anh gọi mấy cuộc điện thoại.

Dặn dò Thanh Long Bạch Hổ chăm lo việc trong nhà giúp mình.

Vương mặt sẹo đã có Kẻ Ác trợ giúp, chuyện tranh đấu ở thế giới ngầm chắc cũng không có vấn đề gì.

Sau khi Tiết Thiên Linh tới, tốc độ hồi phục của Chu Tước đã nhanh hơn nhiều. Anh cũng đã dặn dò thần y chữa trị cẩn thận bệnh ở mắt cho mẹ mình.

Còn Lưu Tiểu Nguyệt thì lại chẳng cần dặn dò gì.

Cô nắm giữ mảnh đất ở thành Tây, không sợ không có nguồn đầu tư. Hơn nữa cô cũng đã có trong tay mười tỷ, trước mắt sẽ không có vấn đề gì quá lớn.

“Cảm ơn anh rất nhiều”.

Tiền Cẩm Lâm chứng kiến Trần Thiên Hạo dặn dò người khác lo chuyện trong nhà để đi với mình, bèn ngượng ngùng nói với anh.

“Tôi không chỉ vì giúp cô, tôi muốn giúp nhóc 13”.

“Thằng bé là một nhân tài có thể bồi dưỡng. Tôi muốn đề cử nó cho đội quân Đông Hoang, coi như là món quà của tôi dành cho Đông Hoang”.

Giọng nói của anh cực kỳ nghiêm túc.

Tiền Cẩm Lâm vẫn luôn tò mò về thân phận của anh ở Đông Hoang.