Chương 190
“Cô hai ơi, cô đừng nói lung tung được không? Thế này mà là không muốn hành xử thô bạo à?”
Tiền Cẩm Lâm lập tức im lặng.
Trần Thiên Hạo túm cổ áo của Tôn Hữu Tài. Được gã dẫn đường, chẳng bao lâu sau, họ đã đến phía trong cùng của đại viện có mười sân.
Trong gác.
Ông cụ Tôn Tư Minh đang nằm ở gác trong đại viện, đang cho cá ăn ngay trước ao cá bên cạnh gác.
“Ông nội!”
Tôn Hữu Tài thấy Tôn Tư Minh như thấy cứu tinh vậy, bèn khóc lóc gào ầm lên.
Tôn Tư Minh ngẩng đầu lên nhìn, phút chốc sững người.
Tôn Tư Minh ném thức ăn cho cá vào trong hồ nước, sắc mặt tối sầm, cả giận nói.
“Các người là ai? Sao lại bắt Hữu Tài?”
Trần Thiên Hạo thả Tôn Hữu Tài ra, gã ta lập tức chạy trối chết vào trong lầu các như một con thỏ.
“Ông nội, hắn ta chính là Trần Thiên Hạo”, gã ta thì thầm bên tai Tôn Tư Minh.
Ông già này năm nay đã tám mươi tuổi nhưng vẫn giữ được mái tóc ngắn đen tuyền, cả người tràn đầy sức sống.
Lão ta nhíu mày nhìn về phía anh, bên trong con ngươi đen nhánh hiện lên vẻ kiêng dè.
Không lẽ Trần Thiên Hạo đã biết nhà họ Tôn tham gia kế hoạch chèn ép mình nên tìm tới cửa?
Nghĩ tới nhà họ Tiền đã bị diệt vong, lão ta tức thì thấy kinh hồn khiếp vía.
Thế nhưng dù sao cũng có nhà họ Bạch làm chỗ dựa, ba gia tộc cùng bắt tay nên lão ta cũng không đến mức không chịu được.
“Ông chủ Tôn hiểu lầm rồi. Chúng tôi chỉ nhờ anh Tôn dẫn đường thôi”.
Tiền Cẩm Lâm kéo Trần Thiên Hạo ra sau, tươi cười lên tiếng giải thích.
“Cái gì?”
Tôn Tư Minh híp mắt nhìn cô ta, không nhịn được cau mày.
“Dẫn đường? Cô là ai?”
“Tôi, tôi là người nhà họ Tiền”.
Giọng điệu của Tiền Cẩm Lâm trở nên hơi ảm đạm.
“Nhà họ Tiền?”
Nghe thấy thế, lão ta cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Lão ta quan sát tỉ mỉ một hồi mới phát hiện quả thực gương mặt của cô ta có vài nét giống với Tiền Quán Thần.
Thế nhưng cả thành phố này đều biết Trần Thiên Hạo đã tiêu diệt nhà họ Tiền, tại sao người nhà họ Tiền như cô ta lại đi cùng với kẻ thù diệt tộc?
Lão ta không tài nào hiểu nổi.
Thầm lắc đầu.
“Nếu cô là người nhà họ Tiền thì hai nhà chúng ta cũng được coi là bạn bè lâu năm. Nói đi, cô tới tìm tôi có việc gì?”
Khi nghe thấy lão ta nói vậy, Tiền Cẩm Lâm không nén nổi vui mừng.
Cô ta nghĩ ngợi hồi lâu mới dám cất giọng nói.
Giọng điệu khẩn cầu.
“Ông Tôn, tôi không dám giấu ông, lần này tôi đến vì có chuyện muốn nhờ”.
“Tôi nghe nói ông đang sở hữu một cây nhân sâm có tuổi đời mấy trăm năm, không biết ông có thể nhường cho tôi được hay không?”
Nghe thấy đối phương nhắc đến nhân sâm, Tôn Tư Minh lập tức hiểu ra Trần Thiên Hạo không phải đến để gây sự.
Thế nhưng nhân sâm cũng không phải rau cải bán ngoài chợ, ai cũng có thể lấy đi.
Lão ta lắc đầu từ chối.
“Xin lỗi cô, nhưng tôi không thể nhường nhân sâm cho cô được”.
Khóe mắt Tiền Cẩm Lâm tức thì đỏ bừng.
Nước mắt chực trào.
Cô ta tiếp tục van nài bằng giọng nghẹn ngào.
“Ông Tôn, tôi cầu xin ông. Tôi phải cứu em trai tôi. Nếu không có nhân sâm của ông, thằng bé sẽ chết mất”.