Đông Hoang Thần Vương

Chương 180




Chương 180

Tiền Cẩm Lâm lập tức nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt trợn tròn.

Tiết Thiên Linh là thần y vang danh cả nước Hoa.

Đây cũng là một người trung kiên ái quốc, trị thương cứu người ở biên cương suốt tháng quanh năm.

Từng được tứ đại chiến thần hết lời ca ngợi, sở hữu danh hiệu Hoa Đà tái thế ở nước Hoa.

Là đầu tàu lớn nhất về/Là người dẫn đầu y học cổ cấp quốc gia.

Có điều, hành tung của Tiết Thiên Linh rất khó tìm. Người bình thường gần như không có cơ hội gặp được.

Nhưng không phải vì Tiết Thiên Linh kiêu ngạo, mà là vì quá đam mê y học cổ sâu rộng uyên thâm, quanh năm đi đến những vùng đất hiếm lạ để tìm tòi khám phá.

“Anh tìm được Tiết Thiên Linh sao?”, Tiền Cẩm Lâm ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn lấp lánh vẻ mong chờ.

“Tôi có thể thử”.

Trần Thiên Hạo khẽ gật đầu.

Nếu không có gì bất ngờ/Nếu không có gì thay đổi, có lẽ bây giờ Tiết Thiên Linh vẫn đang ở Đông Hoang.

Chỉ cần Tiết Thiên Linh đang ở đó, Trần Thiên Hạo có thể ra lệnh triệu tập người kia đến đây.

Tiền Cẩm Lâm không tin lắm.

Nhưng nghĩ đến những chuyện mà Trần Thiên Hạo từng làm, cô ta lại cảm thấy chuyện này không phải là không có khả năng.

Có lẽ, Trần Thiên Hạo sẽ thực sự làm được.

Ngay lập tức, Tiền Cẩm Lâm nắm chặt lấy cổ tay đối phương.

“Vậy anh mau nghĩ cách liên lạc với Tiết Thiên Linh nhé, bệnh tình của nhóc 13 không ổn định, e là càng kéo dài càng gặp nhiều rủi ro”.

Tiền Cẩm Lâm khẩn khoản nài xin.

“Mạng người quan trọng, tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách nhanh nhất có thể. Nhưng hành tung của Tiết Thiên Linh rất bất định, không thể bảo đảm có thể đến đây kịp lúc”.

Trần Thiên Hạo thành thật nói.

Thật ra, về việc Tiết Thiên Linh đến đây, trong lòng Trần Thiên Hạo còn có một ý định khác.

Ấy là đôi mắt của mẹ.

Lúc mới trở về, anh từng nghĩ đến chuyện tìm Tiết Thiên Linh đến đây chữa mắt cho mẹ. Nhưng vì không nắm chắc về thân phận, sợ bị phát hiện ra sai sót gì đó, nên vẫn lần lữa chưa hành động.

Sau thời gian dài chung sống, Trần Thiên Hạo tin rằng, đã đến lúc bà Trần được thấy lại ánh sáng rồi.

Quyết định đã có.

Trần Thiên Hạo lập tức rời khỏi bệnh viện, dùng điện thoại chỉ riêng Đông Hoang mới có để gọi cho trụ sở chính.

Sau khi xác nhận được Tiết Thiên Linh đang ở Đông Hoang, Trần Thiên Hạo trực tiếp truyền lệnh xuống.

Lập tức khởi hành đến Nam Thành!

Cùng lúc ấy.

Đại viện nhà họ Triệu ở thành Đông.

Trán của Bạch Phi quấn băng trắng toát, đôi mắt oán hận hằn đầy tơ máu, ánh lên vẻ hung tợn.

“Điều tra thân phận của tên đó ngay cho tôi, tôi muốn xé xác cậu ta ra thành trăm mảnh!”

Triệu Vô Cực nhíu mày, gương mặt hơi đanh lại.

“Theo lời mô tả của cậu, nếu tôi đoán không sai thì người này chính là Trần Thiên Hạo”.

“Trần Thiên Hạo đã làm mưa làm gió cả thành phố ấy hả?”

Bạch Phi vừa nhổ toẹt vừa nghiến răng nói.

“Vóc dáng cao to, mắt sắc vai rộng, ra tay tàn độc, tính tình ngang tàng. Ở Nam Thành, ngoài Trần Thiên Hạo ra, thì tôi không còn nghĩ ra người nào có những đặc điểm này nữa”.

Triệu Vô Cực vừa gật đầu vừa trả lời.

“Được, vậy sai người bắt cậu ta lại đi”.

Siết chặt nắm đấm đến mức trắng bệch, Bạch Phi hung hãn nói.

Triệu Vô Cực khẽ lắc đầu với vẻ mặt khó xử.

“Cậu Bạch à, chuyện này thật sự rất khó”.

“Hửm?”

Bạch Phi đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đầy tơ máu tức giận liếc nhìn Triệu Vô Cực.

“Anh sợ cậu ta?”