Đông Hoang Thần Vương

Chương 172




Chương 172

Hắn liền phất tay gọi tên côn đồ.

“Tìm hòn đá cột vào người nó, sau đó ném xuống biển làm mồi cho cá”.

Chiếc xe phóng như bay thẳng đến xưởng đóng tàu.

Cửa xưởng đóng tàu đóng chặt.

Bên trong không có bất kỳ động tĩnh nào.

Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm xuống xe kiểm tra.

“Nơi này yên lặng như vậy sao?”

Trần Thiên Hạo không kìm được hỏi.

Anh nghiêng đầu qua bên kia, đó là nhà xưởng của vịnh Lam cháy đen sì.

Anh nhíu mày.

Nếu nơi đó có mỏ vàng, vậy nơi này liệu có không?

“Nơi này một năm trước hạ thủy tàu trở hàng, sau đó chỉ thi công mấy hạng mục nhỏ lẽ.

Nghe nói lúc trước xin phá sản, điều chỉnh để khai thác tài nguyên”.

Tiền Cẩm Lâm nói.

Khai thác tài nguyên?

Anh nhìn đá cuội dưới chân.

Trần Thiên Hạo cảm giác mình đoán đúng đến chín phần.

“Xưởng đóng tàu này là của gia tộc nào?”, để kiểm chứng phỏng đoán của mình, Trần Thiên Hạo hỏi tiếp.

“Hình như là nhà họ Triệu và nhà họ Tôn.

Cụ thể là ai tôi cũng không biết”.

Tiền Cẩm Lâm nhíu mày nói.

“Quả nhiên!”

“Hay là chúng ta vào xem chút đi”.

Trần Thiên Hạo đề nghị.

Trong tình huống này, anh thật sự muốn vào xem một chút.

“Cửa nơi này bị đóng chặt, chúng ta vào thế nào đây?”, Tiền Cẩm Lâm do dự nói.

Bỗng nhiên cô ta nhìn thấy một khe hở trên tường.

Cạnh cái lỗ có linh kiện của mô hình.

“Nhóc 13 thực sự đã đến đây”.

“Chắc thằng bé chui vào từ đây”, Tiền Cẩm Lâm chỉ vào cái lỗ, sốt ruột nói.

“Chúng ta lớn như vậy, chắc chắn không chui lọt”.

Tường cao hai mét, Trần Thiên Hạo duỗi tay tóm lấy đỉnh tường.

Hai tay dồn lực, hai chân bật lên, dễ dàng nhảy lên trên tường.

Anh đưa tay nói.

“Nào, tôi kéo cô lên”.

Tiền Cẩm Lâm nắm chặt tay Trần Thiên Hạo, mặt hơi đỏ.

Trần Thiên Hạo bất giác cảm thấy tim đập thình thịch.

Hai người leo tường đi vào trong công xưởng.

Bên trong bức tường chỉ có một công xưởng lẻ loi ở giữa, nằm sát gần biển.

Bên trong có cần trục xây dựng loại lớn, dưới thiết bị còn có một con tàu trở hàng với chiều dài hai mươi mét.

Tàu còn chưa được sử dụng đã hiện đầy vết loang lổ rỉ sét.

Hai người đi về phía trước.

Đi ngang qua chỗ rẽ ở cửa lớn công xưởng, phát hiện ra trên mặt đất có mô hình tàu trở hàng.

“Cái này của nhóc 13”.

“Thằng bé ở đây”.

Nhìn bốn phía, phát hiện ra vết máu trên đá cuội.

“Mau nhìn!

Tiền Cẩm Lâm giật mình.

Sắc mặt vô cùng khó coi.