Chương 169
“Cậu chắc chắn là Thiên Cơ sao?”
Trần Thiên Hạo hiểu rất rõ ông già Thiên Cơ này.
Sống nhàn nhã, nay đây mai đó, ba năm trước trong chiến loạn Đông Hoang, lão từng một mình tiến lên, trợ trận giết địch.
Y thuật cũng rất cao minh.
Từng chữa trị nhiều vết đao nặng trên người anh.
“Khương Thị cũng đến cùng Thiên Cơ, điều này chắc chắn là đúng”.
“Chuyện này không dễ xử lý”.
Trần Thiên Hạo hơi khó xử.
“Nếu Thiên Cơ biết là vương, lão sẽ không dám lỗ m4ng”, Thanh Long nói.
“Tôi không sợ lão.
Khương Thị kia giống như cái xác biết đi, chỉ sợ hắn không nhận người, làm tổn thương người của chúng ta”, Trần Thiên Hạo lo lắng nói.
“Vậy để tôi giết hắn”.
Thanh Long nắm chặt nắm đấm.
“Tu vi và y thuật của Thiên Đạo hơn người, không cần thận sẽ bị lão lập mưu.
Mà Khương Thị bên cạnh lão không sợ sống chết đau đớn, bị khống chế bởi Thiên Cơ Phi Châm”.
“Muốn hủy diệt, chắc sẽ tốn công sức.
Hơn nữa Khương Thị này luôn kề bên Thiên Cơ như cái bóng, hắn mà bị tiêu diệt, chắc lão sẽ không chịu nổi”.
Thanh Long ngẩng đầu.
“Không sao, nếu như Thiên Cơ lộ mặt, lão cũng không dám đối đầu với chúng ta”.
“Nếu như Khương Thị lộ mặt, thì tôi chỉ có thể để Thiên Cơ Lão Nhân kia nằm khóc trên mộ”.
“Ha ha, Thiên Cơ luôn giúp chúng ta, cũng được coi là anh em chiến hữu với chúng ta, cậu đừng có quá đáng”.
Trần Thiên Hạo cười nhạt.
Bỗng nhiên nghĩ đến.
Có thể lợi dụng Thiên Cơ để đào chút tin tức từ nhà họ Triệu không nhỉ?
Cũng hay đấy.
Tiền Cẩm Lâm chạy từ ngoài vào.
“Sao cô lại theo tôi đến đây”.
Vẻ mặt Trần Thiên Hạo có hơi khó chịu.
Sắc mặt Tiền Cẩm Lâm cứng đờ.
Khóe mắt ửng đỏ.
“Nhóc 13 xảy ra chuyện rồi”.
“Anh giúp tôi với”.
“Nhóc 13?”
Trần Thiên Hạo đột nhiên nhớ ra, Tiền Cẩm Lâm từng kể về một đứa bé mồ côi, bị Tiền Cẩm Lâm thiêu chết mẹ mình.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Đứa bé kia tâm tư quá nặng, tôi luôn đi theo thằng bé.
Ban nãy tôi đi đến cô nhi viện, một mình cậu đã chạy ra ngoài rồi”.
Tiền Cẩm Lâm vô cùng lo lắng.
Vẻ mặt có hơi hoảng loạn.
“Vậy tôi sẽ phái người đi tìm”.
Trần Thiên Hạo lập tức nói.
“Tôi đã tìm rồi, nhưng tìm mãi không thấy mới nhờ anh giúp đỡ”.
Tiền Cẩm Lâm nói, cô ta sắp khóc đến nơi rồi.
Nhóc 13 là vết thương lòng của cô ta.
Nếu như không vì năm đó cô ta làm vậy, nhóc 13 chắc bây giờ vẫn là một cậu thiếu niên vô lo vô nghĩ.
“Thanh Long, phái người đến cô nhi viện kiểm tra thân phận, sau đó cho người của chúng ta đi tìm”.
Sau khi hạ lệnh, Trần Thiên Hạo đưa Tiền Cẩm Lâm ra ngoài.