Chương 164
Sự xuất hiện của Bạch Hổ.
Đã giảm bớt nỗi lo lắng cho an nguy của người thân trong nhà.
Giúp Trần Thiên Hạo yên tâm hơn nhiều.
Như vậy, anh có thể thoải mái làm chuyện lớn.
Nhà họ Triệu.
Ngày càng có nhiều manh mối chỉ về phía chúng.
Chỉ còn một bước cuối cùng.
Đó là điều tra ra chân tướng đằng sau cái chết của bố anh.
Dự án nhà của chiến thần đang được khẩn trương tiến hành.
Bởi vì kết cấu xây dựng chỉ rất đơn giản, tập trung vào mục đích xanh hóa.
Nên sau khi khởi công, tốc độ xây dựng cực kỳ nhanh gọn.
Trần Thiên Hạo lại đi tới khu vực xây dựng nhà của chiến thần để kiểm tra tiến độ.
Chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi mà mô hình sơ bộ đã được dựng lên.
Từng thảm cỏ, gốc cây được vận chuyển vào trong.
Bắt đầu công cuộc phủ xanh.
Tưởng Đại Vi chạy tới báo cáo tình hình.
“Thưa Vương, tiến độ xây dựng nhà của chiến thần diễn ra rất nhanh.
Dự tính cùng lắm là mười ngày nữa là có thể hoàn thành”.
“Ừ, chú ý điều động nhân công xây dựng các tòa nhà nghỉ dưỡng đi”, anh gật đầu dặn dò.
“Tôi đã phái người tới hiện trường đo đạc số liệu.
Chắc là trong vòng hai ngày sẽ cho ra được bản vẽ thiết kế cụ thể”.
Nghe thấy thế, anh lại hài lòng gật đầu.
Đúng lúc này.
Tiền Cẩm Lâm lại tìm tới anh.
Sau khi bộ quân phục màu trắng quen thuộc kia bị xé nát.
Rốt cuộc cô ta cũng chịu thay ra một bộ quần áo dành cho nữ bình thường.
Phía trên mặc một chiếc áo ngắn bó sát, lộ ra dáng người đầy đặn.
Phía dưới cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu đen phối cùng đôi tất chân đốm đen.
Mái tóc xoăn sóng màu vàng đong đưa trong làn gió nhẹ dập dờn.
Trên mặt cô ta là lúm đồng tiền nho nhỏ và đôi mắt to tròn đen láy.
Ánh mắt tỏa sáng!
Trần Thiên Hạo nhìn thoáng qua, không khỏi ngây ngẩn.
Trái tim rung động đập thình thịch.
Khiến anh hơi mất tự nhiên quay đi lén nuốt nước bọt.
Không hiểu bản thân bị làm sao.
Trong lòng dâng lên một cảm giác xúc động lạ thường khiến anh khó có thể đè nén.
“Trần Thiên Hạo, tôi muốn nói chuyện với anh”.
Tiền Cẩm Lâm cất tiếng gọi.
Tưởng Đại Vi hiểu ý bật cười rồi nhanh chóng bỏ đi.
“Sao cô lại tới đây?”, giọng nói của anh hơi run run.
“Anh không chào đón tôi hả?”
Cô ta nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mái trên trán, hai mắt lấp lánh gặng hỏi.
“Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì”.
Anh ngượng ngùng quay sang nhìn công trường xây dựng, cố tình che giấu cảm xúc kích động của mình.
Anh cảm thấy bản thân không thể ở riêng với cô ta được nữa.
Thực sự rất khó khăn.
“Tôi tới để cảm ơn anh”.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng”.
Cô ta nghiêm giọng hô lên.