Đông Hoang Thần Vương

Chương 154




Chương 154

Đồng loạt nhìn về phía tảng đá rơi xuống.

Chỉ thấy ở đó có một người đàn ông thân hình cao lớn chậm rãi tiến gần dưới ánh mặt trời chói lóa.

Ánh nắng chói mắt tỏa ra.

Không thấy được rõ gương mặt.

Thế nhưng, theo từng bước chân của người đó, bầu không khí trong khu lập tức lạnh hẳn xuống.

Bọn chúng đột nhiên cảm thấy toàn thân túa ra mồ hôi lạnh.

Một cảm giác rợn cả tóc gáy ập tới.

“Uỳnh!”

Lại có thêm một tảng đá bay tới.

Một người đàn ông đầu trọc đi theo sau người kia lại nhấc một tảng đó cực lớn ở bên cạnh lên.

Ung dung ném xuống.

Cả một tảng đá khổng lồ nặng tới hơn năm chục cân.

Vậy mà ở trong tay người kia chỉ giống như một con rối.

Tảng đá lao thẳng xuống.

đám đàn em khiếp đảm.

Cuống cuồng quay đầu chạy trối chết.

Thanh Long nhặt mấy viên đá lớn bằng quả trứng gà ở dưới mặt đất lên.

Rồi vung tay phóng từng viên một.

Mỗi lần đều đánh trúng lưng mấy kẻ kia một cách chuẩn xác.

“Phốc phốc phốc!”

Bọn chúng lũ lượt phun máu, ngã xuống lia lịa.

Sau khi tới gần.

Thanh Long nhún chân lấy đà nhảy bổ xuống hố đất.

“Chu Tước!”

Anh ta ôm eo cô ấy bế thốc lên.

Linh hoạt nhảy ra khỏi hố đen, vội vàng đặt cô ấy xuống mặt đất rồi cởi áo khoác ngoài màu xám trên người mình ra.

“Cô phải chịu khổ rồi”.

Khóe môi nát tươm của Chu Tước khẽ cong lên gian nan nở một nụ cười.

“Tôi biết hai người sẽ đến mà”.

Bộ quân phục trắng tinh của Tiền Cẩm Lâm bị xé rách toác không còn hình dạng.

Dáng người đầy đặn của cô ta lờ mờ hiện ra.

Hai mắt rưng rưng nhìn Trần Thiên Hạo tới gần.

Rốt cuộc nội tâm kiên cường của cô ta đã sụp đổ.

Cô ta nhào vào lòng anh bật khóc nức nở.

Vẻ mặt lạnh như băng của anh giãn ra.

Anh dịu dàng cởi chiếc áo khoác ngoài màu đen của mình ra.

Săn sóc khoác lên người cô ta.

“Không sao nữa rồi!”

“Tôi, tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa”.

“Hu hu…”

Nước mắt thi nhau rơi xuống như mưa.

Sau khi nói ra câu nói kia, gương mặt trắng trẻo của cô ta hơi đỏ ửng.

Trần Thiên Hạo dịu dàng vỗ vai cô ta an ủi.

Anh khẽ đẩy cổ ta ra khỏi ngực mình.

Quay ra nhìn Chu Tước.

Người được anh cực kỳ coi trọng.

Giờ đây mặt mũi be bét máu, khóe môi bị đánh nát, mí mắt chọc đầy đinh nhọn.

Lòng anh quặn thắt lại.

Giọng nói âm u tựa hồ như phát ra từ địa ngục, vang vọng khắp chốn.