Đông Hoang Thần Vương

Chương 145




Chương 145

“Chúng tôi là đại diện của Thổ Nhĩ Kỳ ở Âu Á, sau khi hải cảng được hoàn tất, chúng tôi sẵn sàng trả giá gấp mười lần để thuê quyền kinh doanh”.

Thổ Nhĩ Kỳ sao?

Lưu Tiểu Nguyệt thẳng tay cúp máy.

Điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông.

Lưu Tiểu Nguyệt dở khóc dở cười.

Cô quay sang nhìn Trần Thiên Hạo.

“Thiên Hạo, anh nói xem, em nên chọn ai đây?”

Trần Thiên Hạo lắc đầu cười khổ.

Lúc chạy đến trước cửa nhà họ Lưu, xe chậm rãi dừng lại.

Qua kính cửa sổ xe, hai người nhìn thấy Lưu Bá Thiên như người mất hồn đi ra.

Cho tới nay, chuyện Lưu Tiểu Nguyệt được chiến thần Đông Hoang nhận làm em gái đã làm mưa làm gió khắp nơi, giờ lại thêm chuyện cô giành được khu đất ở phía tây thành phố càng cho thấy Lưu Tiểu Nguyệt là nhân vật không ai dám động đến ở Nam Thành.

Nhà họ Lưu vốn là gia tộc đi lên từ con đường làm ăn, bản chất là gió chiều nào xuôi chiều ấy.

Nhưng Lưu Bá Thiên sớm đã bị cả nhà họ Lưu khinh miệt. Đến cả cháu trai Lưu Phong cũng bắt đầu chỉ trỏ lão ta.

“Con cũng lấy làm khó hiểu, sao bố lại ngốc như thế chứ, rõ ràng là gia chủ đã nhận được thư của chiến thần Đông Hoang, thế mà bố vẫn đi giúp nhà họ Triệu…”

Lưu Mỹ Lệ tức giận trách mọc, hai mắt rưng lệ.

“Bố à, bố đã hại bọn con khổ quá đấy. Nói gì thì mình cũng là người nhà họ Lưu, dù có ghét bỏ đến mấy thì Lưu Tiểu Nguyệt cũng không thể nào đuổi chúng ta đi được”.

“Giờ thì hay rồi, không ở lại nổi nhà họ Lưu nữa. Còn nhà họ Triệu, họ có chịu cho bố con mình ăn nhờ ở đậu không?”

Nói rồi, bà ta ôm chầm lấy Lưu Phong rồi bật khóc.

“Con trai à, giờ con còn chưa lấy được vợ, sau này lại không có nhà họ Lưu chống lưng thì lại càng khó rồi”.

“Mẹ à, con muốn lấy vợ”.

Lưu Phong khóc lớn.

Lưu Bá Thiên thất thần.

Hai mắt lão ta trống rỗng mất hồn, ngây ngốc quay đầu nhìn về phía nhà họ Lưu ở sau lưng.

Đây là cơ ngơi mà lão ta một tay gây dựng.

Đến cuối cùng lại do tự tay lão ta đánh mất.

Trước cửa, là mấy trưởng lão thuộc các nhánh của nhà họ Lưu.

Họ cũng không còn nhiệt tình như trước đây nữa, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

“Lưu Bá Thiên, chuyện ra nông nỗi này đều là do ông tự chọn lựa. Các người không tiếp tục ở lại nhà họ Lưu được nữa đâu”.

“Tranh thủ lúc gia chủ còn chưa về, các người mau đi đi”.

“Chú hai, tôi cầu xin chú giúp chúng tôi. Chú hãy xin Tiểu Nguyệt cho chúng tôi được tiếp tục ở lại nhà họ Lưu đi. Dù phải làm trâu làm ngựa, chúng tôi cũng bằng lòng”.

Lưu Mỹ Lệ van xin.

Lưu Phong cũng chắp tay cầu xin.

“Mỹ Lệ, đừng cầu xin bọn họ nữa, không có nhà họ Lưu chúng ta vẫn có thể sống tốt”.

Lưu Bá Thiên lớn tiếng nói.

Nhưng giọng của lão ta vẫn không còn chút sức lực nào cả.

Lưu Phong tiến lên trước, đá vào người Lưu Bá Thiên một cái rồi quát mắng thậm tệ.

“Lão già này, đã không cầu xin người ta thì thôi lại còn dám lớn tiếng. Tôi cho ông nói à?”

Nói rồi, anh ta lại đạp cho lão ta một cái nữa, Lưu Bá Thiên ngã sõng soài dưới đất.

Với tư cách là bề trên, lão ta không phải không đánh lại nổi Lưu Phong, chỉ là trong lòng lão ta rất hối hận vì cái lợi cá nhân mà khiến bọn họ phải chịu khổ theo.

“Phong à, cũng tại ông, tất cả là tại ông!”

Nói xong, cả người lão ta co quắp dưới đất.

Nếu chỉ có bản thân, dù sụp đổ đến mấy, lão ta cũng quyết không cúi đầu.

Nhưng con gái rồi cả cháu trai của lão ta trước giờ sống trong nhung lụa, không thể chịu nổi khổ cực.

Trong xe, Lưu Tiểu Nguyệt lộ rõ vẻ xúc động.