Chương 141
Thanh Long quay phắt người đi, giõng dạc nói.
Triệu Thiên Đạo nhìn về phía Lưu Tiểu Nguyệt.
Quả thật, cô đang dựa vào lòng Trần Thiên Hạo khóc nức nở.
“Chuyện này…, nhà họ Triệu chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, cậu thấy sao?”
Triệu Thiên Đạo khép nép nói.
Để bảo vệ nhà họ Triệu, không còn cách nào khác, lão ta chỉ đành nhún nhường.
“Tôi nghĩ vết thương của cô ấy cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi, cũng không nhất thiết phải đến viện đâu”.
“Chiến thần đại nhân nói đúng!”
Triệu Thiên Đạo đon đả khen ngợi.
Hóa ra, Thanh Long cũng không đến nỗi khó gần.
“Tôi nghĩ các người nên xin lỗi đi, cũng coi như nhận lỗi với người dân nói riêng và toàn thể mọi người có mặt ở đây nói chung”.
“Chuyện này thì đơn giản, Vô Quân, ông đi xin lỗi gia chủ nhà họ Lưu thì chuyện này coi như là xong”.
Triệu Thiên Đạo mừng thầm, lập tức căn dặn.
Triệu Vô Quân gật đầu bước lên trước nói, thực lòng cũng có chút không cam tâm.
“Gia chủ nhà họ Lưu, ban nãy không may khiến cô sợ hãi rồi bị thương ở tay, thật lòng xin lỗi cô”.
“Chẳng có thành ý gì cả, ít ra cũng phải quỳ xuống mới được chứ”.
Thanh Long lắc đầu nói.
“Cái gì? Quỳ xuống sao?”
Triệu Thiên Đạo trừng mắt.
Triệu Vô Cưc, Triệu Vô Quân và mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
“Quỳ xuống sao?”
“Chỉ vì cánh tay bị thương chút xíu đó thôi mà bắt chủ tịch thành phố phải quỳ xuống xin lỗi ư?”
“Có phải tôi nghe nhầm không?”
Thanh Long trừng mắt nhìn chằm chằm lão ta.
“Nhìn tôi làm gì, mau quỳ xuống đi”.
Giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Triệu Thiên Đạo nghiến răng.
Rõ ràng, Thanh Long đang muốn sỉ nhục nhà họ Triệu trước mặt tất cả các nhân vật có tiếng ở thành phố.
Nhưng suy cho cùng anh ta cũng là một trong những chiến thần của Đông Hoang.
Đừng nói nhà họ Triệu khó động đến, e là ngay cả nhà họ Bạch ở Đế Đô cũng khó mà động đến được.
Nếu không nghe lời, lão ta chắc chắn sẽ bị mấy tên giết người như ngóe này gán cho tội phản bội rồi tiêu diệt đến cùng.
Vì nhà họ Triệu.
Vì cơ hội phục thù sắp tới.
Phải cố chịu đựng!
“Vô Quân, mau quỳ xuống nhận lỗi với gia chủ nhà họ Lưu đi!”
Cả người Triệu Vô Quân run lên bần bật, vẻ mặt dữ tợn.
Không chịu khuất phục!
Không cam tâm!
Ông ta bất đắc dĩ quỳ xuống.
“Kính mong gia chủ nhà họ Lưu tha thứ cho sự sơ suất của tôi, khiến cô bị thương ra nông nỗi này!”
“Vẫn chưa đủ thành ý!”
“Dập đầu đi!”
Thanh Long thản nhiên nói.
“Phịch!”
“Chưa đủ!”
“Phịch!”
Tiếng dập đầu bằng trán của Triệu Vô Quân vang dội.