Đông Hoang Thần Vương

Chương 140




Chương 140

“Hiểu lầm sao?”

“Đúng vậy, mọi chuyện bắt nguồn từ con trai Triệu Vô Quân của tôi, vốn là đại diện tham gia đấu giá của nhà họ Triệu, nào ngờ thống lĩnh Tưởng lại cho rằng nó đến để gây rối”.

Triệu Thiên Đạo cố gắng giải thích một cách khéo léo.

Thanh Long cũng chẳng có ý định xử đẹp bọn họ nên cũng mặc cho lão ta bịa cớ.

“Nếu chỉ là hiểu lầm thì mọi chuyện đơn giản quá rồi”.

“Tưởng Đại Vi, nhà họ Triệu nói đúng đấy”.

Nói rồi, Thanh Long đánh mắt với anh ta.

Tưởng Đại Vi cũng gật đầu đồng tình.

“Có thể là tôi đã hiểu nhầm”.

“Nếu mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thì dễ nói”.

Triệu Thiên Đạo mừng ra mặt, nhìn Tưởng Đại Vi với ánh mắt cảm kích.

Suy cho cùng, Tưởng Đại Vi cũng không muốn làm lớn chuyện với nhà họ Triệu.

Vậy nên, đành tha cho bọn họ con đường sống.

“Vô Quân, mau nhận lỗi với chiến thần Thanh Long đi, mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp”.

Triệu Thiên đạo khua tay, nói với Triệu Vô Quân.

Triệu Vô Quân chỉ là chủ tịch thành phố Nam Thành nhỏ bé, làm sao Thanh Long lại thèm để ý tới lão ta được chứ.

Triệu Vô Quân xoa cổ đỏ ửng, bước lên trước, chắp tay xin lỗi Thanh Long.

“Chiến thần Thanh Long, vì tôi hành xử chưa thỏa đáng nên mới gây ra hiểu lầm này, thực lòng xin lỗi chiến thần”.

“Tôi cũng không phải người không nói lý, nếu đây chỉ là hiểu lầm thì cứ cho qua đi”.

Thanh Long khua tay.

Mọi người xung quanh thấy hiểu lầm được hóa giải mới bắt đầu lần lượt đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Vài công chứng viên lúc này cũng chui từ gầm bàn ra.

“May quá, chỉ là hiểu lầm thôi”.

Mọi người đều vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Tiểu Nguyệt bị dọa cho khiếp sợ, thấy hiểu lầm đã được hóa giải mới dám đứng dậy nhìn về phía sân khấu, tìm xem Trần Thiên Hạo đang ở đâu, có bị thương trong trận ẩu đả vừa rồi không.

Nhưng vì ngồi xổm quá lâu, thêm vào đó là nỗi lòng thấp thỏm lo âu, nên khi đứng phắt dậy, hai mắt cô tối sầm lại, ngã nhào vào ghế trước mặt.

“Ôi!”

Lưu Tiểu Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn, đau đến nỗi tỉnh cả người.

Cô giơ tay lên nhìn thì mới phát hiện cánh tay đã bị chiếc ghế nhựa quệt rách một miếng da.

Thấy vậy, Trần Thiên Hạo chợt biến sắc.

Anh vội vàng lao thẳng tới chỗ Lưu Tiểu Nguyệt.

“Tiểu Nguyệt!”

Anh ngước lên thì thấy cánh tay của Lưu Tiểu Nguyệt đã bị va đập đến nỗi đỏ ửng lên, chảy cả máu.

“Chuyện gì vậy, em có đau không?”

“Hic… hic!”

Lưu Tiểu Nguyệt mếu máo khóc.

“Mọi người đều lo cho anh, ban nãy vì em đứng lên vội quá, bị chóng mặt nên mới…”

“Thiên Hạo, sau này anh đừng đến những nơi như thế này nữa, anh biết em lo cho anh nhường nào không!”

Lưu Tiểu Nguyệt nắm chặt lấy cánh tay của Trần Thiên Hạo, hai mắt đỏ hoe.

Thanh Long thấy vậy, nét mặt cũng biến sắc.

“Quân Đông Hoang của ta có thể không truy cứu trách nhiệm, nhưng việc ông tự ý khởi xướng nhiễu loạn, đã ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của người dân”.

“Chỉ cần có thể giải quyết mọi chuyện thì cách nào nhà họ Triệu chúng tôi cũng có thể thử!”

Triệu Thiên Đạo thấp giọng nói, trong lòng cũng chất chứa nỗi phiền não.

Ban nãy đã nói là không sao, vậy mà giờ lại bắt đầu giở giọng.

“Chẳng phải nói xa xôi đâu cả, ông nhìn cô gái này đi, bị các người dọa cho khiếp sợ, cánh tay cũng bị thương rồi đây này”.