Đông Hoang Thần Vương

Chương 123: Làm Chó Thì Tao Tha Chết Cho Mày






Tiêu Mị Mị đi tới bên cạnh Trần Thiên Hạo, giọng điệu mang theo sự sùng bái.
“Trần Thiên Hạo, cậu lợi hại thật đấy”.
“Rốt cuộc trong mấy năm nay cậu đã trải qua những gì vậy?”
Anh chỉ cười nhạt một tiếng.
“Thế này thì có gì mà lợi hại?”
Anh liếc nhìn Giang Đại Bằng, không nhịn được hỏi một câu.
“Hồi nhỏ tôi đã làm gì chọc giận hắn ta mà để hắn ta ghi thù tôi đến tận bây giờ vậy?”
Cô ta cố nín cười, muốn nói ra lại thấy vẻ mặt giận dữ xen lẫn bất an của Giang Đại Bằng, lại phải nhịn xuống.
“Trần Thiên Hạo, mày cứ chờ đấy, lát nữa tao sẽ cho mày đẹp mặt”.
Ngay từ lúc Khâu Giang bị đánh tơi bời, hắn ta đã nhanh trí gọi điện thoại cầu cứu.

Bây giờ đã có chừng bốn chiếc du thuyền phóng tới.
Sắc mặt Tiêu Mị Mị lập tức thay đổi.
Trong chuyến đi chơi biển lần này bọn họ có tổng cộng năm chiếc du thuyền, một chiếc của hắn ta, bốn chiếc còn lại đều của nhà họ Tào ở Đế Đô.
Nhà họ Tào là gia tộc lớn thứ hai ở Đế Đô, chỉ đứng sau nhà họ Bạch, thế lực lớn hơn nhà họ Giang gấp mấy chục lần.
Bốn chiếc du thuyền tiến sát.

Chiếc ở giữa làm bàn đạp kết nối, hơn trăm người từ những chiếc còn lại kéo hết sang chiếc của Giang Đại Bằng.

Tất cả đều là người Tiêu Mị Mị từng gặp, trong số đó còn có kẻ cầm đầu thế lực ngầm ở Đế Đô, trong tay đã từng giết không ít người.
“Đại Bằng, xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu gọi chúng tôi đến gấp thế?”
Một gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm đi tới.
Trên chiếc du thuyền còn lại có một tên cũng đeo kính râm màu đen, hai tay để trần lộ rõ hình xăm kín mít cũng đi tới.

Bên cạnh hắn là mấy chục tên côn đồ xăm trổ đầy người.
Tiêu Mị Mị hoảng sợ túm chặt lấy tay Trần Thiên Hạo, run rẩy nói.
“Lần này chúng ta xong đời rồi”.
“Xong đời?”
Anh chỉ nhếch miệng cười lạnh.
Một đám cậu chủ nhà giàu ăn chơi trác táng thì có gì khiến anh phải sợ?
“Anh Tào, thằng ranh con này dám đối đầu với chúng tôi, đánh chết nó đi”.
Giang Đại Bằng nghiến răng ken két.
Tào Lam Thiên nhìn thoáng qua mấy chục người bị đánh, có vài tên to con cũng nằm lăn lộn trên đất rên rỉ, không khỏi tò mò quan sát Trần Thiên Hạo vài lần.
“Mày cũng giỏi phết đấy”.
Người xăm mình còn lại nhếch miệng cười lạnh nhìn về phía anh.
“Tôi thấy có vẻ thằng này từng đi lính đấy, cậu Tào có ý tưởng gì không?”
“Ý tưởng?”
Tào Lam Thiên cong môi cười, bỏ kính xuống chỉ thẳng vào anh.
“Thằng ranh, tao là người quý trọng nhân tài.

Nếu mày đồng ý làm chó của tao, hôm nay tao sẽ tha cho mày một mạng”.
“Nói nhảm!”
Trần Thiên Hạo giậm chân một cái, cả người như một ngọn gió lốc tức thì vọt tới.

Đám đông quá sợ hãi, không ngờ anh lại không hành động theo lẽ thường.
Tên đàn em đứng gần Tào Lam Thiên nhất giơ tay cản lại, kết quả bị anh tóm lấy bẻ gãy.
Sau đó, bàn tay to lớn tựa mũi khoan thép của anh bóp chặt cổ Tào Lam Thiên, nhấc bổng cả người hắn lên.
“Bốp!”
Tay còn lại của anh tát bôm bốp vào mặt hắn, khiến khóe môi hắn rướm đầy máu tươi.
Cảnh tượng này khiến đám người xung quanh sợ ngây người.
“Tốc độ của thằng nhãi này quá nhanh”.
Tên xăm trổ đầy người lăn lộn trong thế giới ngầm tại Đế Đô mười mấy năm trời, từng gặp không ít cao thủ tài giỏi tàn nhẫn, nhưng không một ai có tốc độ khủng bố như anh.
Quá mạnh!
Nhưng gã ta không hề e ngại, thậm chí còn kích động đến mức toàn thân run lên, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
“Ranh con, mày có dám thả cậu Tào ra đấu với tao một trận không?”
Trần Thiên Hạo thẳng tay ném Tào Lam Thiên đang sợ són ra quần xuống biển, sau đó quay người lại nhìn về phía gã ta.
Ánh mắt hơi nheo lại.

“Chỉ dựa vào anh cũng xứng đấu với tôi một trận sao?”
“Mày ngông cuồng quá đấy!”
Người đàn ông xăm trổ cảm thấy mình bị sỉ nhục, sau lưng còn có mười mấy gã đàn em đi theo.

Trần Thiên Hạo nói vậy thì sau này gã ta còn mặt mũi nào lăn lộn ở Đế Đô nữa.

Hắn ta thẹn quá hóa giận, vung tay lên tấn công anh.
“Mày đi chết đi!”
“Bịch bịch bịch…”
Tiếng bước chân rầm rầm vang lên.

Giây phút hắn ta tới gần anh, gã ta nhảy vọt lên một cái, hai bàn tay to lớn hung hăng nện xuống.
Trong tưởng tượng của gã ta.
Đầu của Trần Thiên Hạo sẽ bị đập nát như quả dưa hấu.
“Bịch!”
Trần Thiên Hạo không thèm ngẩng đầu lên, một phát đá bay gã ta rơi xuống biển, tiếng gào thét vang vọng giữa biển khơi.
“Tõm!”
Tất cả mọi người đều bị chấn động.
Không một ai dám cử động, Tiêu Mị Mị nhìn anh như thấy quỷ, hai mắt ánh lên vẻ chờ mong.
“Thiên Hạo, cậu, cậu lợi hại quá”.
Cô ta vô cùng sùng bái anh.
Các cô gái khác dù sợ hãi cũng không nén nổi cảm giác tôn sùng anh.

Nếu có thể làm người yêu của một người đàn ông có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy thì sẽ hạnh phúc biết bao.
“Ùm!”
Ở một đầu du thuyền, hai tên đàn em nhảy xuống biển kéo hai người vừa bị ném xuống lên bờ.
Sau đó, một người đàn ông trung niên sắc mặt âm trầm từ một chiếc du thuyền khác đi tới.
Ông ta là anh họ của Tào Lam Thiên, cũng chính là con trai của chủ nhà họ Tào, tên là Tào Mãnh!
Năm nay Tào Mãnh đã ngoài bốn mươi tuổi, có địa vị to lớn trong tập đoàn Tào Thị, hơn nữa có thủ đoạn làm việc dứt khoát tàn nhẫn.

Đến cả bậc cha chú nhà họ Bạch đều đánh giá ông ta rất cao, cho rằng ông ta là người có thể dẫn dắt gia tộc phát triển lên một tầm cao mới.
“Toàn lũ ăn hại, tao nuôi chúng mày có ích gì?”
Tào Mãnh quát tháo, thấy gã xăm trổ đang được cứu hộ kéo lên liền giật lấy con dao từ thằng đàn em bên cạnh lia tới.
Chỉ nghe thấy “phập” một cái, con dao đã đâm thủng ngực của gã xăm trổ.
Đám người thấy thế đều khiếp sợ im thin thít.
Gã đàn ông xăm trổ đau đớn gào lên một tiếng rồi rơi xuống đáy biển sâu.


Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sóng biển cuộn trào, mấy chục con cá mập dữ tợn đã nhanh chóng cắn xé thi thể của gã ta.
Khiến máu tươi nhuộm đỏ cả vùng biển xung quanh.
Tào Lam Thiên được kéo lên thuyền, hoảng loạn mặt mày tái mét, toàn thân run lẩy bẩy.
“Anh, anh họ”.
“Cút!”
Tào Mãnh đạp một phát vào giữa ngực hắn, khiến hắn ngã lăn ra đất, không dám nhúc nhích.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều nhao nhao cúi đầu, sợ sệt không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào.
“Xong đời rồi, sao Tào Mãnh cũng tới vậy? Sao mình không thấy nhỉ?”
Sắc mặt của Tiêu Mị Mị trở nên cực kỳ khó coi, dường như đã thấy trước tương lai Trần Thiên Hạo bị treo ngược lên lột da giết sống.
“Mày từng đi lính hả?”
Tào Mãnh sải bước đi tới, hơi nghiêng đầu nhìn Trần Thiên Hạo, lạnh giọng hỏi.
Tào Mãnh này…
Anh đã nghe thấy cái tên này những hai lần.
Toàn bộ ấn tượng của anh về ông ta chỉ dừng lại ở đây.
“Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày bị điếc à?”, sắc mặt của ông ta sa sầm lại.
“Ông không có tư cách nói chuyện với tôi”.
Anh lạnh giọng đáp trả.
“Ha ha, nhóc con mày ngạo mạn đấy, nhưng đúng là mày cũng có thực lực để ngạo mạn”.
“Tao có thể nhìn ra được”.
Tào Mãnh không chỉ không giận mà còn mỉm cười.
“Sao nào? Có hứng thú đi theo tao không?”
“Ở Đế Đô ông mạnh lắm sao?”
Anh chỉ bình thản hỏi một câu.
“Ha ha, cũng thường thôi, chỉ xếp thứ ba ngoài tuyến vành đai ba thôi mà, ha ha…”
Tào Mãnh há mồm cười rộ lên, người bên cạnh nghe thấy tiếng cười của ông ta lại run lẩy bẩy.
“Cũng được thôi”.
Trần Thiên Minh khẽ gật đầu, sau đó trợn trừng mắt nhìn về phía ông ta đáp trả.
“Làm chó của tôi đi.

Ông vẫn sẽ được nắm quyền ngoài khu vực vành đai ba…”.