Đông Hoang Thần Vương

Chương 119: Một Trang Sổ Sách Bị Mất






Trần Thiên Hạo mỉm cười ngô nghê.
“Đây là burger lừa do anh đích thân mua cho em đấy, em ăn thử xem, cực kỳ ngon”.
Trần Thiên Hạo chìa ra, Lưu Tiểu Nguyệt nhìn burger trong tay anh, vành mắt bất chợt đỏ hoe.
Về nhà đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Thiên Hạo mua đồ ăn cho cô.

Chuyện này khiến Lưu Tiểu Nguyệt bỗng nhớ lại năm năm trước, tuy lúc ấy nhà rất nghèo, nhưng cô đã rất hạnh phúc.
Ngày nào cô cũng nhận được đồ ăn sáng do Trần Thiên Hạo mang đến.
Mà món cô không thích ăn nhất chính là burger lừa.
“Tiểu Nguyệt à, sao em lại khóc rồi?”
Trần Thiên Hạo ngây người, nhẹ nhàng hỏi.
Khẽ khịt mũi, Lưu Tiểu Nguyệt bèn nhoẻn môi cười.
“Không có gì, em đang nhớ lại ngày xưa thôi”.
Cô cầm phần burger lừa, bỗng cảm thấy rất khó tả, bèn cho vào miệng rồi cắn một miếng to.
Nước mắt bất giác tuôn rơi.
“Ngon lắm”.
Lưu Tiểu Nguyệt nặn ra một nụ cười trong làn nước mắt.
Dưới sự giục giã của Trần Thiên Hạo, Lưu Tiểu Nguyệt đã ăn hết canh gà và burger lừa.
Đứng trước cửa phòng, Lưu Cảnh Minh cảm thấy thật chua chát.
Cùng là canh gà và burger lừa, chẳng lẽ của Trần Thiên Hạo đem đến lại ngon hơn của mình sao?

Tuy lòng buồn man mác, nhưng Lưu Cảnh Minh cũng hiểu rõ một điều,
Thuở bé Lưu Tiểu Nguyệt đã không có tình thương của bố, dẫu bây giờ Lưu Cảnh Minh cố gắng bù đắp cách mấy đi nữa, thì cũng thiếu đi một chút hơi ấm ấy.
Luôn có một bức tường vô hình ngăn cách bố con họ!
Ăn cơm xong, Lưu Tiểu Nguyệt thấy có tinh thần hơn hẳn.
“Thiên Hạo này”.
“Em không muốn nằm viện nữa.

Em muốn ra viện”.
Nếu như là trước đây, chắc chắn Trần Thiên Hạo sẽ đồng ý.

Nhưng bây giờ Tiết Thiên Linh đang ở biệt thự ngoại ô, anh không yên tâm để Lưu Tiểu Nguyệt về nhà.
Ngẫm nghĩ một hồi, anh bèn khuyên nhủ.
“Tiểu Nguyệt à, chúng ta nghe lời dặn của bác sĩ, nằm viện vài ngày để theo dõi nhé.

Chờ đến lúc khoẻ hẳn rồi hẵng ra viện”.
“Có phải anh không muốn em về không?”
Lưu Tiểu Nguyệt đột nhiên ngước lên nhìn anh, cất tiếng hỏi.
“Sao lại thế được?”
Trần Thiên Hạo lắc đầu.

Nhưng nhìn thấy vẻ rưng rưng của Lưu Tiểu Nguyệt, anh lại không đành lòng.
“Ở thêm một hôm nữa thôi.

Muộn nhất là ngày kia, anh sẽ đưa em về nhà”.
“Được, anh hứa đấy nhé”.
Lưu Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu, ăn no rồi bèn ngồi dậy, xuống giường để vận động một chút.
Sau đó Trần Thiên Hạo có ghé qua phòng bệnh của các cựu binh để thăm họ, bảo họ cứ yên tâm dưỡng thương.
Anh còn dặn Thanh Long phát cho mỗi cựu binh một tấm thẻ ra vào Nhà chiến thần.
Nếu họ muốn đến Nhà chiến thần thì chỉ cần ra viện là đi được ngay.
Các cựu chiến binh cảm động vô cùng.
Đến tối hôm ấy, Trần Thiên Hạo cùng Kẻ Ác và Chu Tước lái xe đến nhà xưởng bỏ hoang ở thành Đông.
Từ xa, bọn họ đã trông thấy có ánh lửa chợt loé lên rồi vụt tắt trong nhà xưởng biệt lập ấy.
Đôi mắt của Trần Thiên Hạo khẽ nheo lại.

Sau khi xuống xe, anh bèn đưa mắt ra hiệu với Chu Tước.
Chẳng bao lâu sau, Chu Tước tìm được một cái máy quay được giấu ở một góc khuất gần đó.
“Chắc người đó vẫn còn ở xưởng”.
“Đi thôi!”
Trần Thiên Hạo ra lệnh.


Chu Tước tựa như một con mèo hoang hoà mình vào đêm đen, trong tích tắc đã lao về phía nhà xưởng.
Đôi mắt đã bị che kín, Kẻ Ác dỏng tai nghe ngóng những chuyển động xung quanh mình.
Chân ma sát với mặt đất, hắn cũng tiến vào nhà xưởng với tốc độ không hề chậm.
Trong xưởng.
Ánh trăng mờ mờ len lỏi vào khu nhà xưởng qua kẽ hở của lớp ngói đổ nát trên nóc nhà xưởng.
Để lộ những hoa văn rất lạ trên sàn.
Một cơn gió đêm oi ả ùa đến, xào xạc thổi tung mớ rác trong xưởng, tạo nên một bầu không khí khá đáng sợ.
Chu Tước không ngừng sục sạo những góc nhà đen kịt, muốn tìm ra lối vào bí mật.
Trần Thiên Hạo đứng ở trước cửa, ánh trăng từ ngoài rọi vào.
Được bao phủ bởi ánh sáng vàng của vầng trăng, vóc dáng cao to ấy trông hệt như một vị thần hạ phàm.
Kẻ Ác không nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy.
Thính lực đã được rèn luyện mấy ngày qua, giờ đã được phát huy tác dụng.

Kẻ Ác mò mẫm lên tấm tôn rồi gõ thật nhẹ nhàng.
Cứ tiếp tục như vậy trong vài giờ, bỗng nhiên, một âm thanh rỗng vang lên từ đầu ngón tay hắn.
“Ở đây!”
Kẻ Ác khẽ nhếch môi, vẫy tay với Trần Thiên Hạo trong bóng tối.
Cùng lúc ấy, Chu Tước cũng nhìn thấy động tác của hắn, nghe vậy bèn chạy đến.
Chờ hai người kia đến gần, Kẻ Ác bèn chạm lên bốn phía của phiến đá rỗng ấy, chẳng mấy chốc đã mò được dấu vết của chữ X rất đặc biệt.
Đây là ký hiệu phòng bí mật của Ám Dạ.

Ít nhất là họ ký hiệu như vậy ở Nam Thành.
“Chắc chắn là ở đây”.
Kẻ Ác gật đầu nói.
Vẻ mặt của Trần Thiên Hạo hơi đanh lại.
“Cậu khẳng định đây là phòng bí mật của Ám Dạ?”
Kẻ Ác khẽ gật đầu.
Trần Thiên Hạo hơi ngạc nhiên.

Không ngờ Nam Thành vẫn có căn cứ và người của Ám Dạ.

Hơn nữa, người này còn biết hai năm rõ mười mọi chuyện về anh.
Kẻ Ác kích hoạt cơ quan, phiến đá liền chầm chậm mở ra.
Ánh đèn vàng hắt ra từ bên trong, kia là bậc thềm của con đường dẫn xuống lòng đất.
Kẻ Ác dẫn đường, vừa mò mẫm vách tường hai bên đường đi.

Trần Thiên Hạo đi ngay sau hắn, Chu Tước cũng theo rất sát, liên tục chú ý đến sự thay đổi phía sau mình.
Đi đến cuối đường, mùi trà Long Tỉnh xộc vào mặt họ.
Cả ba đi đến một gian phòng không quá lớn ở cuối đường, có một chiếc giường, một cái bàn làm việc với chiếc đèn bàn còn sáng.
Dưới ánh đèn là một tách trà đang toả hơi nóng, nước trà vẫn còn đầy.

“Người, vừa mới đi khỏi thôi!”
Kẻ Ác bước tới và bắt đầu gõ nhẹ xung quanh bức tường, tìm xem có cánh cửa bí mật nào không.
Đôi mắt của Trần Thiên Hạo lại bị thu hút bởi bàn làm việc.

Anh đi thẳng đến bàn, cầm mấy quyển sách trên bàn và nhẹ nhàng giở ra xem.
Trong quyển sách về bí mật của loài sói, anh nhìn thấy một con sói xuống núi đã được khoanh tròn bằng bút đỏ.
Con sói ấy giống hệt hoa văn trên cúc áo.
Trần Thiên Hạo giật nảy mình, vừa lật sách tiếp thì một tờ giấy ố vàng đã rơi ra.
Anh nhặt lên xem, trên trang giấy ấy viết chi chít những điều mục mà anh không thể nhìn rõ.
Cuối cùng còn có một dòng chú thích.
Hôm nay tôi mới phát hiện, thứ mà đám người do nhà họ Bạch dẫn đến quan tâm không phải là mỏ vàng.
Rốt cuộc có gì trong mỏ vàng?
Tranh giành, ký hợp đồng lợi nhuận rồi lấy được một số thông tin chính xác từ họ.
Trần Thiên Hạo từng đọc sổ sách của Trần Vĩnh Cường, vừa nhìn một cái đã nhận ra ngay chữ viết của ông.
Đây là một trang trong phần bị xé rách của cuốn sổ ghi chép kia.
Hình như Trần Vĩnh Cường đã phát hiện bí mật gì đó.

Mà bí mật này không chỉ giới hạn ở việc phát hiện ra các mỏ vàng.
Có lẽ, chính bí mật này đã khiến ông mất mạng.
Rốt cuộc đó là gì?
Hàng loạt nghi vấn lướt qua tâm trí Trần Thiên Hạo.
Anh muốn tìm ra thêm manh mối, nên lại lật sách tiếp, cuối cùng phát hiện một dòng chữ đỏ nổi bật ở mặt sau bìa sách.
Trần Thiên Hạo, khi anh nhìn thấy quyển sách này thì tôi đã đi rồi.
Sự thật mà anh vẫn luôn tìm kiếm, đang nằm trong tay tôi.
Tôi không thể nói cho anh biết quá nhiều.

Nhưng tôi có thể nói với anh rằng, nhà họ Bạch ở Đế Đô có liên quan trực tiếp đến cái chết của bố anh.
Cảm giác hoảng loạn bỗng dâng lên trong lòng Trần Thiên Hạo.
Nhìn tách trà đang toả hơi nóng kia, anh đột nhiên gầm lên.
Tìm lối ra ngay lập tức.
Cùng lúc ấy, Kẻ Ác hét to.
“Tìm được rồi”..