Đông Hoang Thần Vương

Chương 108: Gọi Người Giúp Đến Đi Tôi Sẽ Đợi






Hoa Nhụy vẫn đứng im tại chỗ, đi cũng không được, ở cũng chẳng xong.
Cô ta thấy Trần Thiên Hạo vừa uống trà, bèn nhanh nhảu bước tới rót đầy chén cho anh.
Chỉ trong chốc lát, nước trà đã tràn ra khắp mặt bàn.
Cô ta hoảng sợ bật khóc nức nở.
“Tôi xin lỗi, xin lỗi anh, tôi không cố ý”.
Anh không kìm được cười khổ một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vừa nãy anh chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ mà cô ta đã chạy lên rót thêm, không tràn mới lạ.
Thực ra vẫn là do cô ta quá hoảng sợ mà thôi.
Anh ngẩng đầu nhìn Hoa Nhụy một cái.
Lúc này cô ta đang mặc một bộ vest kiểu dáng hiện đại, dáng áo dài che lại phần đùi như một chiếc váy ngắn, nhưng vẫn lộ ra bắp đùi trắng mịn màng như tuyết.
Chiếc áo vest được nới lỏng nhưng dáng người yêu kiều của cô ta vẫn như ẩn như hiện.
Anh nhìn thoáng qua một cái, lập tức cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí đang bắn thẳng về phía mình.
Thì ra Tiền Cẩm Lâm đang ưỡn ngực nhìn chằm chằm anh.
Anh lúng túng quay đầu đi, nhìn Mãnh Quân ở ngoài cửa.
Máu từ hai chân hắn ta chảy ồ ạt ra ngoài, nhanh chóng nhuộm đỏ cả một mảng ở cửa ra vào.
Hắn ta cảm thấy sức lực toàn thân như đang bị rút cạn, cả người mê man.
Trông thấy anh nhìn sang, hắn ta giận dữ lớn tiếng quát tháo.
“Ranh con, mày không nên chọc vào tao đâu.

Tao sẽ khiến mày phải hối hận”.

“Hối hận?”
Trần Thiên Hạo bình thản nhắc lại, thảnh thơi nhấc chén trà bị rót đầy đổ bớt đi rồi uống một ngụm.
“Tôi cho anh cơ hội”.
“Gọi hết tất cả những người có khả năng giúp anh đến đây đi”.
Sau khi đặt chén trà xuống, anh bất chợt ngẩng đầu, nhướng mày đầy khiêu khích.
“Anh chỉ có duy nhất một cơ hội này thôi”.
Mãnh Quân nghe thấy thế, không khỏi kinh ngạc, sắc mặt trở nên tàn nhẫn.
“Ranh con, mày muốn khoe mẽ trước mặt gái xinh chứ gì? Tao sẽ cho mày biết thế nào là hối hận”.
Hắn ta nhanh chóng lôi điện thoại gọi cho đại ca.
Cùng lúc đó.
Trưởng phòng kinh doanh cũng nghe được nhân viên báo tin, vội vàng gọi cho đội phòng chống bạo động ở khu vực đó, đồng thời báo cáo cho cấp trên.
Tại đại viện nhà họ Châu ở Nam Thành.
Châu Minh ngồi trong lầu các, thong dong nhấc chén trà lên nhấp một ngụm.

Đây là trà đặc sản do các doanh nghiệp tặng dạo gần dây.
Trước mặt ông ta.
Là Mãnh Cương, phó tổng giám đốc của bất động sản Châu Thị.

Gã ta đang báo cáo tình hình doanh thu bất động sản đợt này.
Cho đến ngày nay, trong bốn gia tộc hàng đầu Nam Thành đã có ba nhà bị hủy diệt, nhà họ Tôn còn lại duy nhất cũng bị mất đi phần lớn sản nghiệp, đến giờ đã bị giáng xuống thành gia tộc hạng ba.
Bây giờ trừ hai nhà Trần, Lưu, nhà họ Châu của ông ta được coi là gia tộc lớn thứ ba.
Nói cho cùng vẫn là nhờ vào phong cách riêng và đôi mắt biết nhìn xa trông rộng của ông ta.
Có thể nhanh chóng nắm bắt xu thế thay đổi thời thế ở Nam Thành, lựa chọn đứng về phía nhà họ Trần ngay từ ban đầu.
Vậy nên mới có nhà họ Châu như ngày nay.
Ngoài ra còn có Trần Khải Minh cũng được hưởng lợi từ sự thay đổi thời thế này.
Thoắt cái đã leo lên chức chủ tịch thành phố.
“Reng reng reng!”
Chuông điện thoại của Mãnh Cương đột nhiên reo lên.

Gã ta liếc nhìn Châu Minh một cái, trong lòng bỗng thấy bất an.
“Nghe đi”.
Châu Minh không vui ra lệnh.
Mãnh Cương thấy người gọi tới là em trai mình, bèn lập tức nghe máy.
“Em muốn chết à? Anh đã dặn là lúc anh đang đi làm thì không được gọi điện thoại rồi cơ mà?”
Mãnh Quân ở đầu dây bên kia gào thét thảm thiết.
“Anh ơi, cứu em với, có người muốn giết em”.
“Giết em?”
Giọng nói của Mãnh Cương chợt trầm xuống.
Nghe thấy thế, Châu Minh cũng rất ngạc nhiên.
“Có người đánh nhau ở tòa nhà kinh doanh bất động sản ở Long Phượng Gia Viên của nhà họ Châu.


Bây giờ em đang bị nó cắm dao vào đùi, sắp không sống nổi nữa rồi”.
Mãnh Quân khó nhọc lên tiếng.
“Long Phượng Gia Viên?”
Mãnh Cương khiếp sợ, vội vàng cúp máy.
Nhìn sang Châu Minh.
“Sếp Châu, không xong rồi.

Có người đánh người của chúng ta ở khu biệt thự Long Phượng Gia Viên trên quốc lộ 310”.
Gã ta vừa dứt lời, điện thoại của Châu Minh cũng vang lên.
Đó là cuộc gọi từ quản lý phòng kinh doanh của Long Phượng Gia Viên.
“Sếp Châu, xảy ra chuyện lớn rồi.

Có người đến phòng kinh doanh chỗ chúng tôi làm loạn.

Em trai của sếp Mãnh sắp đi đời rồi”.
Châu Minh nổi giận ném phăng chén trà xuống đất, đứng bật dậy.
Nếu chuyện này xảy ra ở Nam Thành, có lẽ ông ta sẽ tạm thời nhẫn nhịn để điều tra rõ ngọn ngành trước.
Tránh việc chọc phải thế lực của Trần Thiên Hạo.
Nhưng nếu là vùng ngoại ô.
Toàn là mấy ông nông dân chân đất mắt toét với mấy nhà giàu mới nổi nhờ chăn heo mà phất lên.
Ông ta không cần e ngại, nhất định phải xử lý.
Nhà họ Châu cũng là gia tộc có tiếng ở Nam Thành.

Sao vẫn còn kẻ không biết trời cao đất dày gây chuyện ở địa bàn của ông ta cơ chứ?
“Đi”.
“Tôi phải đi xem thử, rốt cuộc là thằng nhóc con chán sống nào”.
Hai người sải bước ra khỏi đại viện.

Mãnh Cương lái xe đưa Châu Minh lao như bay về phía ngoại ô.
Trên đường đi, ông ta nghe tin quản lý đã báo cảnh sát liền nhanh chóng gọi điện cho người phụ trách đội phòng chống bạo động.
Dặn dò bọn họ một tiếng, mọi chuyện đã giải quyết xong, chỉ là mâu thuẫn nội bộ mà thôi.
Đội trưởng đội phòng chống bạo động ở đây sợ thế lực của Châu Minh nên cũng không dám nói năng gì, vội vàng cho rút người về.
Mãnh Cương khó hiểu hỏi.
“Tại sao ông không cho người của đội phòng chống bạo động ra tay?”
Sắc mặt Châu Minh sa sầm.
“Nếu để bọn họ giải quyết thì thằng nhãi kia cùng lắm chỉ bị bắt về nhốt một khoảng thời gian.

Còn chúng ta được tự ra tay thì có thể lấy mạng nó luôn”.
Dứt lời, ông ta lại gọi cho một thế lực xã hội đen ở khu vực ngoại ô, bảo bọn họ mau tới phòng kinh doanh của Long Phượng Gia Viên.
Tại Long Phượng Gia Viên.

Bên ngoài tòa nhà của phòng kinh doanh có một chiếc xe van phanh gấp.
Ngày càng có nhiều người tụ tập ở khu vực này, có cả đầu trọc xăm trổ đầy người, đeo dây xích sắt, trông mặt ai cũng hằm hằm tức giận.
Xếp hàng chờ ở bên ngoài.
Mãnh Quân thấy người tới đông như vậy, không kìm được đắc ý cười lớn.
Thế nhưng do đã bị mất máu quá lâu nên hắn ta không có sức để cười.
Hắn ta cũng có chút hiểu biết về cấp cứu, bèn cởi áo buộc chặt đùi lại để cầm máu.
“Ranh con, người cứu tao đến rồi, mày cứ chờ chết đi”.
Trần Thiên Hạo chẳng thèm liếc nhìn hắn ta lấy một cái.
Nhưng Hoa Nhụy lại bị dọa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đứng ở một góc cả người run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán..
Cô ta không ngờ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy.

Biết thế cô ta đã nghe theo Mạnh Quân từ đầu rồi.
Cùng lắm thì mình rời khỏi chỗ này, còn hơn khiến người khác bị liên lụy gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Lại càng không cần phải ở đây sợ bóng sợ gió nãy giờ.
“Cô cho chúng tôi xem mẫu biệt thự ở chỗ các cô đi”.
Trần Thiên Hạo bất chợt lên tiếng.
Hoa Nhụy sửng sốt, nhìn ra ngoài cửa thấy đám người ngày càng đông nghịt, run rẩy cất giọng.
Dò hỏi.
“Anh không muốn trốn đi từ cửa sau à?”
“Trốn đi?”
Anh ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Tôi tới để mua nhà mà, sao lại phải trốn đi?”
Tiền Cẩm Lâm tiến lên nói.
“Đúng vậy, cô mau mang mẫu nhà ra đây cho chúng tôi chọn đi”.
Hoa Nhụy thấy hai người họ bình tĩnh như vậy, thầm đoán mò là họ có chỗ dựa vững chắc nào đó.
Nhưng mà cho dù có vững chắc tới đâu thì ở đây cũng chỉ toàn mấy tổ chức xã hội đen không biết tốt xấu.

Bọn họ mà ra tay thì không cần biết chỗ dựa của đối thủ là ai.
“Tôi, tôi thấy hai người vẫn nên trốn đi thì hơn”.
Cô ta vẫn cố gắng khuyên nhủ.
Trần Thiên Hạo hơi khó chịu, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
“Tôi chỉ nói đúng một lần cuối cùng, mau lấy mẫu nhà của các cô ra đây, tôi muốn chọn một căn”.
Giọng nói của anh tràn đầy khí thế khủng bố, khiến Hoa Nhụy im thin thít không dám trái nửa lời..