Đông Hoang Thần Vương

Chương 100: Biến Cố Lớn






Lão già kia nhón chân nhảy vọt ra xa mấy mét.

Tiền Cẩm Lâm chỉ mất vài bước liền đuổi kịp, tiếp tục cố gắng đoạt lại tờ giấy.

Đối phương nghiêng người một cái, bất chợt tung đấm vào sau lưng cô ta.

Sau đó, lại tiếp tục tung thêm một cú đấm nữa.

Tiền Cẩm Lâm đau đớn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Lão già kia nở nụ cười lạnh.

“Chỉ dựa vào cô mà cũng đòi cướp đồ trong tay tôi sao?”
“Bảo với Trần Thiên Hạo, muốn tìm lại nửa sau cuốn nhật ký thì tới nhà họ Bạch ở Đế Đô tìm tôi”.

Nói xong, lão ta thoắt cái liền biến mất dạng.

Tiền Cẩm Lâm giãy dụa muốn đứng bật dậy, thế nhưng lồng ngực đau quá nên không làm gì được.

Cô ta vội vàng bấm số gọi cho anh.

Trong nhà đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy, giờ lành rước dâu đã tới.

Trần Thiên Hạo bước ra khỏi phòng.

Anh mặc một bộ vest ôm người gọn gàng, dáng người cao lớn khôi ngô, đẹp trai ngời ngời.

Bỗng chuông điện thoại reo lên.

Anh mở điện thoại nhìn thoáng qua, thấy người gọi tới là Tiền Cẩm Lâm.

Anh khẽ nhíu mày, quyết định không nghe.


Nhưng khi anh đi ra khỏi đại viện, giây phút định bước lên xe thì lại hốt hoảng trông thấy cô ta đang nằm rạp trên mặt đất ở ven đường đang cố gắng gọi điện cho mình.

Sắc mặt của anh khẽ biến đổi.

Anh rất do dự, lại sợ cô ta cố tình lừa mình để làm hỏng đám cưới.

Anh bèn ấn nút nghe máy, lạnh lùng hỏi.

“Tiền Cẩm Lâm, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Vừa nói, anh vừa quan sát hành động của cô ta, bên tai vang lên giọng nói yếu ớt.

“Thiên Hạo, mau, mau đuổi theo ông ta.

Ông ta đang giữ nửa sau của cuốn nhật ký!”
Nghe thấy thế, anh không khỏi kinh ngạc.

Anh sải bước đi tới trước mặt tài xế lái xe hoa, kéo gã ta xuống rồi leo lên ghế lái.

Trong ánh mắt khiếp sợ của những người xung quanh, anh cua gấp một vòng rồi đỗ lại ở gần chỗ Tiền Cẩm Lâm bị ngã.

Anh bước xuống, bế cô ta lên xe rồi lái thật nhanh về phía trước.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.

Trần Thiên Hạo vốn phải đi rước vợ, thế nhưng lúc này đây anh lại bế một cô gái xa lạ rời đi.

Anh làm như vậy thì phải ăn nói như thế nào với nhà họ Lưu?
Đủ mọi tiếng bàn tán xôn xao vang lên.

Bà Trần đi tới, nghe thấy có tiếng xì xào ầm ĩ, bèn quay sang hỏi Trần Vĩnh Hằng.

“Chú hai, xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của ông ta có chút khó coi: “Chị dâu, Thiên Hạo lái xe hoa dẫn theo một cô gái bỏ đi rồi”.

“Cái gì?”
Bà Trần giật mình kinh hãi.

Sau đó đưa mắt dõi theo hướng anh vừa đi.

“Thằng bé không phải là người không biết phân biệt phải trái.

Nó đi vào lúc này chắc chắn là vì có chuyện quan trọng gì đó”.

“Chú hai mau mời mọi người trở về ăn tiệc, nhớ là phải ổn định đám đông”.

Trần Vĩnh Hằng nhanh chóng sắp xếp khách khứa quay về chỗ ngồi dùng bữa.

Chiếc xe hoa lao như bay trên đường lớn.

Sắc mặt Trần Thiên Hạo trở nên âm trầm, liên tục đảo mắt nhìn sang lối đi bộ ở hai bên đường.

Không hề phát hiện ra kẻ khả nghi nào.

“Chắc cô biết rõ cái giá phải trả khi lừa gạt tôi là gì”.

Khóe môi Tiền Cẩm Lâm có vết máu nhàn nhạt.

Cô ta cắn răng cố gắng chịu đựng cơn đau nhức trong người, khó nhọc cất tiếng nói.

“Tại sao tôi lại phải lừa gạt anh?”
“Trong lòng anh, tôi là loại người như vậy sao?”
“Người cô nói có ngoại hình như thế nào? Đã nói những gì với cô?”
Giọng nói của anh vô cùng nghiêm nghị.


Nếu có thể tìm được người này, có lẽ anh sẽ có thể làm sáng tỏ hoàn toàn chân tướng gây ra cái chết của bố mình.

“Tôi không nói rõ được”.

“Trông ông ta có vẻ nghèo túng, tuổi tác khá cao, tóc bạc trắng, trên mặt…”
“Ông ta giơ ra mấy tờ giấy ố vàng, nói đó là nửa sau của cuốn nhật ký, chứa đựng chân tướng mà anh đang muốn tìm kiếm.

Tôi định đoạt lại nhưng tôi không phải đối thủ của ông ta, còn bị đánh trả”.

Tiền Cẩm Lâm gian nan nói, vẻ mặt đau đớn.

Thế nhưng đi suốt một quãng đường dài mà vẫn không thấy bóng dáng của người mà cô ta miêu tả đâu cả.

“Cô có chắc là ông ta đi bộ về phía này không?”, Trần Thiên Hạo lại gặng hỏi.

Trong lòng anh bỗng thấy sốt ruột một cách khó hiểu.

Anh đang cách sự thật rất gần rồi.

Tiền Cẩm Lâm gật đầu đáp: “Sau khi đánh ngã tôi, ông ta đã đi bộ, nhưng chưa chắc ông ta đã không gọi taxi sau đó”.

Hai người cứ đi mãi đến ngã tư, người đi đường vô cùng tấp nập.

Hơn nữa, xe cộ qua lại nối liền không dứt, khó có thể tìm kiếm tung tích của một người nào đó.

Trần Thiên Hạo đỗ xe lại, giận dữ đập mạnh hai tay xuống tay lái.

Anh trông thấy ở gần đó có bệnh viện, bèn đạp mạnh chân ga đưa Tiền Cẩm Lâm tới đó.

“Xuống xe, đi khám vết thương trên người cô đi”.

Cô ta ngoan ngoãn xuống xe, đau đớn cúi gập người lại, đứng ở ven đường nhìn về phía anh.

Khóe mắt đỏ bừng.

“Thiên Hạo, tôi thật sự không hề lừa gạt anh”.

Trần Thiên Hạo vốn định lái xe rời đi, nhưng khi thấy dáng vẻ khổ sở của cô ta lại thấy không đành lòng.

Anh lại đập vào tay lái để xả giận rồi lao xuống xe bế thốc cô ta lên, đưa người đến phòng cấp cứu của bệnh viện.

“Tôi phải đi rồi!”
Ở trong phòng cấp cứu, anh chỉ để lại một câu như thế rồi quay người vội vã rời đi.

Chỉ thoáng chốc đã hơn một tiếng trôi qua kể từ anh lái xe hoa bỏ đi.

Khách khứa của nhà họ Trần đều tỏ ra vui vẻ nhiệt tình, thế nhưng sau lưng đều đang có những toan tính riêng.

Giờ lành đã điểm, Lưu Tiểu Nguyệt ngồi trong phòng chờ, người nhà họ Lưu đứng ngoài cổng sốt ruột nghênh đón.

Tuy nhiên đợi hơn một tiếng rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đoàn rước dâu của Trần Thiên Hạo đâu.

Ban đầu đám người đó còn rất nhiệt tình chờ đợi, sau đó dần trở nên chán nản.

Lưu Cảnh Minh gọi mấy cuộc điện thoại thăm dò, cuối cùng cũng biết được chuyện anh gặp việc đột xuất phải đi xử lý gấp.

Nhưng mà, ông ta biết giải thích như thế nào với Tiểu Nguyệt đây?
Lưu Tiểu Nguyệt chờ mãi cũng bắt đầu thấy sốt ruột, trong đầu bắt đầu xuất hiện vô số những suy đoán bất an.

Chẳng lẽ Thiên Hạo thấy hối hận rồi?
Càng nghĩ như vậy, cô ta càng thấy lòng mình nóng như lửa đốt.

Cô lấy điện thoại ra, do dự không biết có nên gọi cho anh hay không.

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo lên.


Cô giật nảy mình, sau khi lấy lại tinh thần mới nhìn màn hình điện thoại.

Trên đó hiển thị một dãy số xa lạ.

Cô chần chừ một lúc mới chịu ấn nghe máy: “Lưu Tiểu Nguyệt, mày có chờ bao lâu Trần Thiên Hạo cũng không trở về đâu.

Bây giờ cậu ta đang ôm ấp cô gái khác rồi”.

Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Ngay sau đó, cô nhanh chóng nhận được một video.

Quay lại cảnh anh xuống xe bế Tiền Cẩm Lâm.

Trông thấy anh bế người con gái mình từng gặp, cô thấy lòng mình quặn thắt lại.

Đầu óc hỗn loạn, hai tai ù đi không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

“Phụt!”
Lồng ngực của cô nóng bừng.

Bất chợt phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Nước mắt của cô tuôn ra như mưa: “Không! Không thể như vậy được.

Thiên Hạo nói đó chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi!”
Cô liều mạng lắc đầu từ chối chấp nhận hiện thực tàn khốc này, nỗi đau trong tim khiến cô bị choáng váng, hai mắt mờ dần rồi ngất xỉu.

Cửa phòng bị người ở bên ngoài đẩy ập ra.

Lưu Cảnh Minh nhìn thấy vết máu tung tóe trên mặt đất, lại thấy Lưu Tiểu Nguyệt đang hôn mê ngất xỉu.

Sắc mặt hoảng hốt.

“Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt…”
Không biết trôi qua bao lâu, cô mới chậm rãi tỉnh lại.

Giây phút mở mắt ra, cô phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện.

Trần Thiên Hạo đang lo lắng đứng trước giường bệnh.

Thấy cô tỉnh lại, anh lập tức vui mừng khôn xiết.

Vội vàng nắm lấy tay cô dịu dàng nói.

“Tiểu Nguyệt, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi”.

Vẻ mặt của cô trở nên đờ đẫn.

Cô dùng sức rụt tay lại rồi quay đi không thèm nhìn anh.

Không kìm được nước mắt rơi lã chã..