Đồng Hồ Tình Yêu

Chương 8




Từ nơi Tề Chỉnh đón xe trở về, đồng hồ trên di động đã qua 6 giờ rưỡi.

Đêm nay vốn tính về nhà ăn cơm, nhưng mà buổi chiều mẹ có gọi điện đến, nói sẽ cùng bạn bè chơi bài, cho nên huỷ luôn bữa cơm này.

Thế là Chu Lâm chỉ có thể nhận mệnh lấy mì gói ra, kèm một quả trứng gà, trước tiên giải quyết vấn đề dân sinh đại kế.

Một tô mì sợi lót dạ, cùng nước trà hoa quả buổi chiều cũng làm cho bụng có cảm giác no căng. Bao tử đã no, đầu óc cũng được hưởng sung túc, cảm giác huyết khí dâng trào, làm cho bao nghi ngờ cùng băn khoăn đã không còn quan trọng.

Dường như ngay lập tức, Chu Lâm quyết định giải quyết vấn đề nhiều ngày còn dang dở.

Cũng vậy, dù thế nào, xuyên không trước rồi tính___

Vấn đề nơi xuyên không, vấn đề gia sư, đợi lúc đối đáp, sẽ tuỳ cơ ứng biến.

Thừa dịp nhiệt huyết nói làm là làm, Chu Lâm thay bộ quần áo lúc xuyên không lần trước, xuất ra đồng hồ điều chỉnh thời gian.

“Chắc là mười giờ… năm phút đi?”

Nhìn kim đồng hồ từ từ chỉnh đến đúng chỗ, Chu Lâm hít vào một hơi, cảm giác tim mình thoáng đập gia tốc.

Khi đồng hồ tiếp xúc với làn da, có giác mát lạnh quen thuộc. Chu Lâm chần chờ một chút, rồi mới nhắm mắt lại, biểu cảm hiên ngang lẫm liệt, đóng chốt dây đồng hồ.

___cẩu thỉ… vận a!(*)

(*: vận cờ – hó a~)

Nháy mắt mở mắt, trong đầu Chu Lâm liền hện lên hai chữ bất nhã kia.

Tuy rằng chỉ kịp liếc mắt một cái, nhưng Chu Lâm xác định không thể ngờ rằng mình lại rơi vào WC nhà Đoan Mộc Thanh Lỗi___ nơi lần này xuyên không không thay đổi, vẫn là chỗ đã rời đi.

Nói như thế, vốn lo lắng về địa điểm quả thật là một hồi sợ bóng sợ gió rồi. Chu Lâm nhìn bồn cầu cảm thán, rồi làm bộ đã dùng qua WC, còn cố ý dùng xà phòng rửa tay.

Hai phút sau, Chu Lâm chính thức từ WC đi ra, sau đó vẻ mặt trấn định bước vào phòng khách, gặp lại hai mẹ con đã lâu không thấy.

Mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi lúc này đang gọt táo, vừa nhấc đầu liền thấy y, vội vàng gọi y ngồi lên ghế sô pha.

“Chú út ăn táo chứ?”

“Không cần, cảm ơn.” Mỉm cười từ chối ý tốt của đối phương, Chu Lâm đem mình an trí ở bên phải sô pha. Bên trái không xa là Đoan Mộc Thanh Lỗi, vừa ăn táo vừa xem TV.

Có lẽ cảm giác được sô pha lõm xuống, hắn liền quay đầu lúc Chu Lâm vừa ngồi xuống, nhìn y một cái. Rồi mới thần thần bí bí nhích lại gần, đến bên tai Chu Lâm nhỏ giọng nói:

“Chú út, thận của chú không tốt à?”

“Hả” Không biết vì sao đối phương lại đưa ra nhận xét này, Chu Lâm kỳ quái nhìn hắn.

“Bởi vì đi WC thật lâu…”

“Tôi, tôi vừa mới vào mà.”

“Hửm? Mười phút không phải là lâu sao?”

___Nhóc… nhóc con chết tiệc! Mười phút mà thôi, lại dám nói mình vào thật lâu, làm mình còn tưởng đã chỉnh sai thời gian.

Chu Lâm cảm thấy dây thần kinh giật lên vài cái, tức giận trả lời:

“Không được sao?”

“Không, không có gì.”

Đối phương quay người lại, tiếp tục gặm táo, quai hàm theo nhịp nhóp nhép, mắt nhìn thẳng vào TV, giằng co trong chốc lát, đột nhiên phốc nở nụ cười.

Chu Lâm thừa biết nụ cười đó kỳ thật không phải do nội dung trong TV, y nhướng mắt, dựa lưng vào ghế, hai tay khoát lên thành ghế.

Thực tế mà nói lần này thật hao phí thời gian cùng tinh lực cho cái chuyện WC này, thực không ngờ còn bị nhóc con cười đến thật kiêu ngạo. Quên đi, tạm thời không thèm so đo với hắn, bây giờ trước mắt phải chấm dứt vụ gia sư để còn rời đi.

Đang nghĩ, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi___ chỉ thấy bà đang gọt dở trái táo, ngơ ngác nhìn về phía mình.

“A, chị, xảy ra chuyện gì vậy?” bị nhìn chăm chú có chút bất an, Chu Lâm sửng sốt, lên tiếng hỏi.

“À, không có gì không có gì.” Mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi dường như giật mình bừng tỉnh, ha hả cười rộ lên, “Chị chỉ là thật lâu rồi chưa thấy Lỗi Lỗi thân thiết với ai như vậy, cũng thật lâu nó chưa nở nụ cười… Đứa nhỏ này từ nhỏ đã thật trầm tính, đến khi đi học lại càng khép kín… Mà chị cũng thật là, chưa bao giờ ở nhà bồi nó, luôn để nó một mình…”

Đến đây thì trong giọng nói có chút thương cảm. Chu Lâm từ trước đến nay đều bó tay không biện pháp với loại tình huống này, chỉ có thể thương cảm theo mà nói:

“À… Chị cùng có việc phải làm, đừng tự trách mình… Tôi, tôi sau này sẽ thường xuyên đến chơi với nó…”



Lời vừa ra khỏi miệng, Chu Lâm phát giác mình đã bị lừa___ đôi mắt mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi một giây trước còn hoe đỏ, ngay sau đó liền lộ ra nụ cười tươi sáng của một chủ tiệm giày:

“Đúng vậy, sao chị lại quên, chú út giờ đã là gia sư của Lỗi Lỗi. Hôm nay bắt đầu học e là đã muộn rồi, thôi ngày mai bắt đầu đi. Lỗi Lỗi, ngày mai con không đi ra ngoài học nhóm với bạn phải không? Mẹ sẽ mua thịt và đồ ăn, buổi tối con cùng chú út ăn lẩu nha. Ngày mai chú út nhớ tới sớm một chút, Lỗi Lỗi đứa nhỏ này nấu cái gì cũng đều ngon cả…”

Mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn còn blah blah blah dặn dò đủ thứ, Chu Lâm dùng vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Đoan Mộc Thanh Lỗi, đối phương đáp trả hắn bằng ánh mắt “chú út, chú còn quá non” liền quay đầu tiếp tục xem TV.

____làm bậy rồi…

Chu Lâm thống khổ rống lên trong lòng, đáng tiếc không người nghe thấy. Chỉ có tiếng rít gào tê rống của ma giáo giáo chủ từ TV ngẫu nhiên truyền đến, cũng là tiếng lòng của y.