Sau khi bàn bạc tốt, Tư Nam xuống lầu làm bữa tối, dựa theo Tư Tuyên Dương phân phó, hốt lấy một đống lớn kẹo đủ màu từ bình kẹo trong phòng khách, mới một lần nữa trở về phòng.
Vì lúc ngủ chảy mồ hôi, hiện tại Úc Sâm cảm thấy miệng lưỡi khô khát, chọn nửa ngày, mới bưng một ly nước chanh nóng đưa đến miệng nhấp một ngụm.
Vành ly có chút nóng, làm môi anh hồng nhuận, lấp lánh sáng lên, hết sức mê người.
Tư Tuyên Dương thừa dịp Tư Nam cùng Lạc Vũ nhỏ giọng nói chuyện, lực chú ý không ở trên người bọn họ, nghiên người hôn trộm một cái.
Xong rồi còn chép chép miệng nhỏ giọng nói: "Thật ngọt, mùi cam."
Úc Sâm trợn tròn đôi mắt trừng hắn, khuôn mặt ửng đỏ, lại liếc xem lại không thấy hai người Tư Nam và Lạc Vũ, trong lòng ấm ức, ậm ừ nửa ngày cũng không thể phun ra một chữ, bộ dáng kia quả thật giống như tiểu nương tử xấu hổ tức giận vì bị cậu ấm phong lưu trêu chọc vào thời cổ đại.
Tưởng tượng đến hình ảnh kia, ngay cả anh cũng không khỏi rùng mình, nước chanh trong ly dao động, thiếu chút nữa tràn ra ngoài.
"Sao ngay cả ly cũng cầm không xong thế?" Tư Tuyên Dương bình tĩnh đoạt lấy cái ly trong tay anh, lại cầm lấy nĩa bạc, "Nhẹ thế này cơ mà, cố tình đúng không? Có phải muốn em đút hay không? Chậc! Sao cứ nhõng nhẽo vậy chứ.... Thật sự khiến người ta không có biện pháp mà.... Đến đây đi, muốn ăn gì? Chỉ là được."
Úc Sâm: “???”
Xem cái tên mặt người dạ thú bình tĩnh ung dung chỉ hươu nói ngựa kìa!
Hiện tại trong đầu anh quả thực có mười vạn con thảo nê mã chạy nhanh qua, bùn cát tung tóe đầy trời, che lắp tầm nhìn của anh, ngay cả nhìn người cũng mơ hồ.
A, thật đúng là tức muốn xỉu.
“Y —— anh!”
Úc Sâm phẫn nộ mắng một tiếng, Tư Nam bị thanh âm làm giật mình mà chuyển tầm mắt sang người bọn họ: "Gì thế gì thế? Tiếng gì thế? Gọi hồn à!?"
Úc Sâm: “......”
“Không có,” Tư Tuyên Dương dửng dưng nâng chén bảo, "Anh ấy đang làm nũng muốn em đút ăn, đừng lo lắng."
“Chậc chậc chậc...... Nhìn thôi cũng no rồi, yêu đương cũng đừng dung túng như vậy, tay Úc ca cũng không có bị thương, soa bất đa đắc liễu (4)." Tư Nam và Lạc Vũ ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ, ăn ý xoay người sang chỗ khác.
[(4) Xoa bất đa đắc liễu: rất hay được dùng trong khẩu ngữ, thể hiện sự khó chịu tới đối phương khi nói nhiều hoặc làm quá.]
Úc Sâm: “......”
Lợi hại nha Tư Tuyên Dương! Ngay cả trợn mắt nói dối cũng làm được!?
Úc Sâm khó có thể tin trừng mắt nhìn hắn, không thể tin được người này nhân cơ hội anh không thể nói chuyện mà đặc điều về anh!
Người cũng đã bị làm cho tức chết được chưa!
Mấu chốt là tên ngốc Tư Nam thật sự tin là thật?
Quen biết nhiều năm như vậy, mặc kệ là làm nũng hay nhõng nhẽo muốn người đút ăn, hai chuyện này nhìn ra sao cũng thấy anh không thể nào làm được chưa!? Tư Nam cậu một chút cũng không nghi ngờ sao?
Quả nhiên người Tư gia đều là chướng ngại vật trên con đường tu thân dưỡng tính tâm bình khí hòa của anh!
Úc Sâm bị Tư Tuyên Dương cầm cố giống như bắt cóc, một bữa ăn vô vọng trốn thoát, không thể đấu tranh, nước mắt lưng tròng, gian khổ khôn xiết.....
Sau khi ăn xong, ngoài cửa sổ đã không còn ánh sáng mặt trời, đèn đường soi rọi đường phố thành một màu cam sẫm kỳ dị không quá sáng.
Không trung bắt đầu bị bao phủ bởi tuyết trắng, xoay tròn chậm rãi rơi xuống.
......
Trên hàng hiên truyền đến âm thanh nho nhỏ.
Tư Tuyên Dương làm một động tác, bốn người ngay lập tức yên lặng.
Trong phòng không có tiếng động, âm thanh ngoài cửa trở nên rõ ràng, giống như là tiếng của giày da không có quy luật mà giẫm lên sàn nhà, khi thì tung tăng nhảy nhót, khi thì bước đi nhẹ nhàng như kiễng chân, hoạt bát lại khiêu thoát.
Giống như bọn quỷ nhỏ đến.
Nhưng ngoài dự đoán, đứa bé này bước ngang qua cửa phòng của bọn họ, không dừng lại, lập tức đi về phía trước.
Chỉ chốc lát sau, cách đây mấy phòng liền truyền đến tiếng đập cửa đùng đùng.
Nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, ngoài cửa phòng chợt vang lên tiếng vang giống như vậy.
Tư Duyên Dương sửng sốt, mới nãy hình như không có nghe thấy tiếng bước chân dừng ở chỗ bọn họ.
Hắn mở cửa phòng, nhìn xuống.
Trước cửa có một đứa bé, trên đầu đội mũ phù thủy, trên vai còn có một con mèo đen kích thước bằng bàn tay với cặp đồng tử kỳ dị, đôi mắt rất khiếp người.
Đứa bé trang rất đậm, trên mặt là một lớp phấn dày, dưới ánh đèn trông trắng bệch dị thường, khuôn mặt cười như không cười, miệng cứng nhắc lộ ra lợi màu đỏ tươi.
Nó ngẩng đầu nhìn thấy Tư Tuyên Dương, một chút kinh ngạc chợt lóe trong đôi mắt âm khí dày đặc, khuôn mặt cười như không cười nhạt đi, nhíu mày xòe tay, giọng nói không lanh lảnh như một đứa con nít, ngược lại lại khàn khàn thăng trầm.
"Cho dù là ác ma đại nhân, hôm nay cũng phải cho kẹo."
Xem ra bộ trang phục mang đến thân phận ác ma thật sự khá nhiều tiện lợi, Tư Tuyên Dương nhướng mày, lấy ra một viên Kẹo Halloween: "Một viên đủ không?"
" ..... Vốn là không đủ," Đứa bé nhìn chằm chằm kẹo trong tay hắn, vẻ mặt miễn cưỡng, "Nhưng nếu là phòng của ác ma, một viên cũng có thể miễn cưỡng nhận."
Tư Tuyên Dương vui vẻ huýt sáo trong lòng, ném kẹo cho nó: "Đừng miễn cưỡng, cầm lấy đi, còn khá nhiều phòng cần phải gõ."
"Sao được? Chỉ có thể gõ cửa năm phòng, vận khí tôi thật không tốt, lại gặp phải ngài....."
Đứa bé nhận kẹo bỏ vào giỏ, xoay người đi sâu về phía hành lang, âm thanh quỷ quái trong miệng to dần đủ để khiến cho người ở mỗi phòng nghe thấy, trong lòng ớn lạnh.
"Cho kẹo hay bị ghẹo, cho kẹo hay bị ghẹo....."
Tư Tuyên Dương ‘phanh’ một tiếng đóng cửa lại.
Xoay người lại thấy Úc Sâm đang ngồi bên mép giường, mang cái mắt kính Châu Âu kia, biểu tình kỳ lạ nhìn về phía cửa.
“Làm sao vậy?” Hắn nhanh chóng bước qua, nắm lấy tay đối phương, mới nhận ra lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi của đối phương, lạnh lẽo thấm người.
“Thân thể không thoải mái?” Tư Tuyên Dương nhíu mày.
Úc Sâm híp mắt bình tĩnh trong chốc lát, mới gỡ cặp kính xuống, lắc đầu đưa nó cho hắn.
Tư Tuyên Dương hơi sửng sốt, tiếp lấy mắt kính hỏi: "Sau khi mang lên, có phải anh nhìn thấy hình dạng của đứa bé kia không giống với bọn em nhìn thấy?”
Úc Sâm nhẹ nhàng gật đầu.
Vừa rồi anh không nhìn thấy một đứa bé hóa trang thành phù thủy, mà là một ác quỷ chết thảm.
Ác quỷ cả người thối nát, thi khí tận trời, thịt thối bọc xương, chỗ vốn là nơi của đôi mắt lại biến thành lỗ thủng đen nhánh, sau khi đối mắt với hai cái lỗ đó, thân thể bất giác rét run.
"Nhưng vào ban ngày mấy người trên phố đều giống nhau mà," Lạc Vũ ngẩn người, "Chẳng lẽ bây giờ mới có biến hóa?"
Tư Nam cầm lấy mắt kính trong tay Tư Tuyên Dương, nói: "Để anh nhìn thử."
Anh đeo mắt kính lên, đến bên cửa sổ nhìn xuống, ba giây sau chợt kinh hô lui về sau, tay chân luống cuống gỡ mắt kính xuống, một bên kinh hồn chưa định vỗ ngực: "Đệt mẹ đệt mẹ làm tôi sợ gần chết ——!"
Anh ném mắt kính cho Tư Tuyên Dương: "Phía dưới tất cả đều là mấy đứa con nít, mẹ nó y hệt bách quỷ dạ hành....."
Tư Tuyên Dương cũng mang lên nhìn, dưới đường phố quả nhiên nơi nơi đều là mấy đứa bé ăn mặc quái dị, trên tay xách theo giỏ kẹo, còn cầm đèn bí ngô.
Nhưng khác ở chỗ, lúc không mang mắt kính, toàn nhìn thấy mấy đứa bé bình thường hóa trang thành nhiều nhân vật khác nhau, nhưng mang mắt kính vào, lại nhìn thấy có một số không hóa trang, còn có một số khác, biến thành đủ mọi bộ dáng như quỷ bò lên từ mười tám tầng địa ngục
Bọn nó trộn lẫn với đứa bé bình thường, hành vi cử chỉ cũng giống hệt, nếu không mang mắt kính, căn bản không thể nào phân biệt.
Tư Tuyên Dương quay đầu hỏi: "Tiểu công chúa, đứa bé vừa rồi là quỷ?"
Úc Sâm không vui liếc xéo hắn, gật đầu.
“Vậy đúng rồi,” Tư Tuyên Dương hiểu rõ cười, "Đứa bé bình thường đi cho kẹo bình thường là được, nhưng đám yêu ma quỷ quái kia, chỉ có thể đưa kẹo Halloween, bọn nó mới chịu rời đi."
"Nếu có người phát hiện chậm, hoặc quên không kiểm tra, tất cả đều cho kẹo Halloween, vậy chắc hẳn sẽ không đủ." Lạc Vũ điếm số lượng mấy đứa bé dưới lầu, cảm thấy đêm nay rất nhiều người sẽ gặp dữ.
Hơn nữa Tư Tuyên Dương ngược lại không quên câu nói 'vốn là không đủ' của con quỷ nhỏ kia khi cho một viên kẹo, mấy thứ này sức ăn uống rất lớn, nếu không thỏa mãn, một khi gây sự sẽ khiến cho nhiều người chịu không nổi.
Nhưng phòng của bọn hắn không cần nhọc lòng những việc này.
Úc Sâm vuốt băng gạc trên cổ, đột nhiên cảm thấy có một bạn trai âu hoàng (5), cũng là chuyện không tồi.
[(4) Âu hoàng: trái ngược với tù trưởng châu phi.]
Tiếp tục gõ cửa phòng bọn họ chính là đôi song sinh bình thường, hóa trang thành Frankensteins, ban đầu còn làm biểu cảm hù dọa người, bị Tư Tuyên Dương cho vài viên kẹo sữa, trề môi rầu rĩ không vui rời đi.
Lại có người gõ cửa, Tư Tuyên Dương mang mắt kính, sau khi mở cửa liền nhìn thấy một nữ quỷ có mồm to như bồn máu, đối phương nhìn hắn, cũng cung kính hành lễ, mở miệng gọi hắn là ác ma đại nhân.
Tư Tuyên Dương kéo cửa, khuất tầm mắt của Úc Sâm, sau đó mới cúi đầu hỏi ả: "Tôi cho cô một viên kẹo Halloween được không?"
Nữ quỷ do dự một chút, nói: "Được, hôm nay là ngày phải cho kẹo theo quy tắc, người khác khẳng định không được, nhưng nếu là ngài, một viên cũng được."
Tư Tuyên Dương lạnh lùng gợi lên ý cười, nhẹ giọng nói: "Vậy cô giúp tôi làm một việc, tôi cho cô bốn viên."
Nữ quỷ kinh ngạc nhìn hắn.
Tư Tuyên Dương dừng một chút, nói: "Cho dù tôi mặc kệ gã, gã cuối cùng cũng sẽ chết trong thế giới này, nhưng tôi vẫn muốn đích thân vạch ra đường chết cho gã."
"Muốn tôi giúp ngài giết người?" Nữ quỷ cười cười, "Tuy rằng bốn viên không có sức dụ hoặc quá lớn, nhưng tôi rất nguyện ý vì ngài cống hiến sức lực.”
Tư Tuyên Dương tiến lên phía trước một bước, nhỏ giọng nói: "Trong một căn phòng ở lầu một, bên trong......"
......
Nghe được tiếng đóng cửa, Úc Sâm mới đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn bạn trai nhà mình: Nói gì thế? Lâu như vậy.....
Tư Tuyên Dương ung dung cười, động tác nhẹ nhàng sờ băng gạc trên cổ của Úc Sâm, chậm rãi nói: "Đừng lo, gặp phải một nhóc quỷ khá lợi hại, cò kè mặc cả vài câu, cho đi bốn viên kẹo."