Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 92: Halloween (8)




Mơ mơ màng màng ngủ hai tiếng, lúc thức dậy ánh mắt rã rời.

Trong nhà âm u bên ngoài tươi sáng, khiến người ta không hiểu sao lại có cảm giác trống trải nhỏ bé giữa tận thế.

Úc Sâm xuất thần nằm không nhúc nhích một lúc, ánh mắt dần dần rõ ràng, mới thoáng nhìn thấy bông tuyết trắng tinh tung bay ngoài cửa sổ.

Mỗi bông tuyết không lớn cho lắm, nhìn bằng mắt thường thì trông nó chắc cỡ móng tay cái, giống như tuyết rơi trong quả cầu thủy tinh, bị gió thổi phấp phới du đãng trên không trung, hồi lâu sau mới chậm rãi rơi xuống.

—— tuyết rơi.

Anh nhẹ mấp máy môi, bầu không khí yên tĩnh, suy nghĩ đình trệ một lúc, mới phút chốc nhớ đến mình bị ma pháp biến thành người câm, há miệng chỉ có thể phát ra vài âm ê ê a a nhỏ bé.

Khép môi không tiếng động nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, anh chậm rãi dời mắt, phát ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, lại đột nhiên nhận ra có một người đang ngồi trên sofa đơn.

Im ắng, chống đầu, ánh mắt chuyên chú dịu dàng nhìn anh hồi lâu.

Dài như một thế kỷ, lại tựa như vĩnh viễn không bao giờ thấy đủ.

Chờ tầm mắt của Úc Sâm rơi lên người hắn, Tư Tuyên Dương mới nhếch miệng nói: "Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi? Ánh mắt sau khi tỉnh lại cũng không phải nhìn em, mà là nhìn ngoài cửa sổ, em rất thương tâm."

Chậc!

Một chút cũng không nhìn ra em thương tâm.

Úc Sâm mặt vô biểu tình thu lại tầm mắt, ổn định lại tinh thần.

Có một số người không thích hợp để ngủ trưa, lúc này vừa mới dậy, cả người mềm như bùn nằm liệt trong ổ chăn, chút sức lực cũng không nhấc lên nổi, trong đầu trống rỗng không có suy nghĩ gì.

Tư Tuyên Dương từ trên sô pha đứng lên, đi đến kiểm tra nhiệt độ trên trán của anh, nóng hơn một chút so với lúc ăn trưa.

Úc Sâm an tĩnh nằm trên gối, bàn tay ấm áp của đối phương xoa nhẹ trán, từ từ trượt xuống cổ của hắn kiểm tra nhiệt độ, đầu ngón tay xẹt qua da có chút nhột, có chút nóng, nhưng anh lười trốn đi.

Trong nhà không có gió, nhưng cổ họng anh vẫn bị khát một cách kỳ lạ, anh chợt bất ngờ nhíu mày, nắm chặt chăn trên người, ho khan vài tiếng.

Sau khi ho xong, đại não thiếu oxy, cảm giác hoa mắt quen thuộc như hình với bóng xuất hiện.

Trong cổ họng Úc Sâm phát ra âm mũi nghẹn ngào, đôi mắt bị lấp đầy bởi nước mắt sinh lý, trong mắt Tư Tuyên Dương, nó giống như một hồi mưa bụi mịt mù đất Giang Nam.

Tuy rằng hắn đau lòng, nhưng giọng nói khản đặc vẫn cất lên: "Dậy hoặc là rời giường, hoặc là nhắm mắt tiếp tục ngủ, nếu cứ nằm chơi như vậy, bệnh cảm sẽ nặng thêm."

Úc Sâm nhìn chằm chằm hắn vài giây, từ trong chăn bông vươn ra cánh tay trắng sứ, đưa về phía hắn.

Tư Tuyên Dương nắm lấy bàn tay kia, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát, kiên nhẫn hỏi: "Muốn rời giường?"

Úc Sâm gật đầu, bên ngoài tuyết rơi rồi, anh muốn xem.

Tư Tuyên Dương thở dài một hơi, bất đắc dĩ vói tay vào trong chăn ấm áp, vòng lấy lưng của đối phương, lại vươn tay, nửa ôm nửa kéo người ra khỏi chăn.

Làn da bị lộ ra tiếp xúc với không khí lạnh hơn ổ chăn, thân thể Úc Sâm bất giác run rẩy, co rúm chui vào lòng ác ma, nhưng bị những dây xích lạnh lẽo dán vào, lại kích thích đám lông tơ trên da khiến chúng nó dựng lên, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng thấp xuống. 

Tư Tuyên Dương vội vàng mặc váy cho anh, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau rũ xuống bên chân.

Úc Sâm ngồi ở mép giường, làn váy giữa chăn đệm hỗn độn xòa ra thành cánh hoa hồng trắng tinh khiết, anh mệt mỏi cúi đầu rũ mắt, giữa tóc đen nhánh và ren mềm mại lộ ra chiếc cổ trắng như sứ, khiến cho người ta kỳ lạ mà có cảm thấy vô pháp vấy bẩn, nhưng lại muốn lấy dính hương vị.

Ánh mắt của Tư Tuyên Dương hơi tối, ngón trỏ chạm lên, nâng cầm Úc Sâm, liếm cánh môi tái nhợt của anh thành màu ửng đỏ sáp tình.

Úc Sâm nhíu mày, đầu ngửa về sau, cánh tay đặt trước ngực đẩy hắn ra, trong mắt hiện lên vẻ không tán thành: "Ưm ——!"

Tư Tuyên Dương buông anh ra, vẻ mặt mềm mại giúp anh lau đi vệt nước ái muội bên môi, cười khẽ mở miệng, tiếng nói trầm thấp: "Sẽ không lấy bệnh cho em, quên rằng em là ác ma? Ác ma sẽ không bị bệnh."

Hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, dừng một chút, nói đùa: "Chỉ có công chúa thân mềm thể yếu mới bị bệnh."

Ha ha.

Úc Sâm mặt không cảm xúc đẩy đại ma đầu ra, đứng lên mang mũ.

......

Trước khi xuống lầu, bọn họ đứng bên cửa sổ quan sát một lúc, hiện tại là khoảng bốn giờ chiều, nhưng người tìm được thẻ thông hành hình như cũng không nhiều, rất nhiều người còn đang du đãng trên đường kiếm cơ hội.

Ngoại trừ mở túi đồ ăn vặt, muốn xem trong đèn bí ngô ở sân nhà người khác có thẻ hay không, phải dùng chính vật phẩm đèn bí ngô của mình để đổi.

Cơ hội rất nhỏ, đại đa số người cũng không dám sử dụng.

Nhưng cũng không ít người có vận khí tốt đã tìm được thẻ thông hành, điều ấy cũng có nghĩa là số lượng thẻ đang dần giảm đi, nếu xui xẻo tìm đến nhà, có lẽ thật sự sẽ có người đêm Halloween hai tay trống trơn. 

Trong nhà bếp làm rất nhiều điểm tâm hồng trà cho buổi trà chiều, nồi cà ri cao nửa thước, hương vị nồng đượm phiêu tán toàn bộ lầu một, khích thích sự thèm ăn. 

Cho dù thân thể của Úc Sâm còn bủn rủn không thoải mái, cũng bị mùi này làm cho có chút đói bụng.

Nhưng hiện tại chưa đến giờ ăn, mọi người phần lớn đều ở bên ngoài, trong nhà trống rỗng, chỉ có tiếng củi gỗ bị đốt trong lò sưởi âm tường.

Tư Tuyên Dương để Úc Sâm ngồi ở nhà ăn, hắn đi vào nhà bếp để nướng chút bánh mì, lấy thêm một chút cà ri.

Cửa sổ của nhà kiểu Châu Âu này đều rất to, rất sáng sủa, Úc Sâm gật đầu để hắn đi, còn mình đi đến góc phòng khách, đứng bên cạnh cửa kính sát đất bên cạnh cửa ra vào sân sau ngắm nhìn cảnh tuyết.

Bầu trời u ám, gió lạnh thổi lá xào xạc đung đưa, tuyết hẳn là mới rơi, trên mặt đất vẫn chưa bị bao phủ, bông tuyết rơi xuống đất chưa được bao lâu đã biến thành nước, một lớp sương mỏng đọng lại trên mặt đất sân sau, ướt át, nhìn thôi đã thấy lạnh.

Vì nhiệt độ chênh lệch nên trên cửa sổ bao phủ một tầng sương mỏng, Úc Sâm dùng ngón tay vẽ hình tròn, đầu ngón tay lạnh ngắt. 

Anh không tiếng động thở dài, cuộn tròn thu ngón tay, không biết bản thân có đủ dũng khí để rời khỏi cân nhà ấm áp này hay không.

Đang chuẩn bị xoay người, cửa kính trước mặt hiện lên một bóng người đang ngày càng đến gần anh, cùng với đó là tiếng bước chân vang dội.

Trong nháy mắt đầu óc Úc Sâm có chút trì độn và ngẩn ngơ, ngay sau đó bỗng chốc mở to hai mắt.

—— người này không phải Tư Tuyên Dương!

Anh há to miệng chợt xoay người lại, ngay lập tức bị một bàn tay chặt chẽ che lấy miệng mũi, eo bị cái tay khác như sắt đúc siết chặt lấy.

Người nọ ngực kề sát lưng anh, giam hãm anh trong lòng ngực, hô hấp nặng nề nóng rực phun bên tai anh, đẩy anh về sân sau.

Úc Sâm cả người đều nhũn ra, dùng sức giãy giụa lại không có kết quả, ngược lại bị kiềm càng chặt thêm, chân bị người phía sau uốn gối đẩy một cái, gân cốt phát đau, thiếu chút nữa thoát lực ngã về sau, bị kẻ tập kích dán chặt một khe hở cũng không có.

“Ô ——!”

Đệt mẹ mày!

Úc Sâm tức giận, ngực dồn dập phập phồng, nhưng sức lại không thể sử dụng được mảy may, miệng mũi bị che, thiếu oxy và cảm giác hoa mắt gia tăng làm suy sụp thân thể mềm mại, hoàn toàn trong tầm kiểm soát của đối phương.

Dựa vào nhiệt độ cơ thể và độ ấm hơi thở lúc dựa vào, người này hiển nhiên là người thường, là người chơi giống bọn họ.

Mấy dị giới trong dĩ vãng tuyệt nhiên chưa từng gặp được người nào trắng trợn làm chuyện táo bạo này, hơn nữa đối với Úc Sâm bọn họ thì đây là dị giới cuối cùng, bọn họ đã hoàn thành phân nửa nhiệm vụ, thân thể anh mềm nhũn, bất giác hạ thấp phòng bị, không nghĩ rằng lại trực tiếp trúng thưởng!

Kẻ tập kích hiển nhiên có chuẩn bị trước, nhận thấy Úc Sâm không chịu phối hợp, thậm chí còn dùng chân đá ra muốn tạo ra một chút tiếng vang, liền buông lỏng tay đang siết chặt eo anh, móc ra một cây dao cắt rau củ chế tác khéo léo, đặt lên cổ Úc Sâm.

"Không muốn ăn đau thì đừng lộn xộn!" Gã kề sát tai Úc Sâm nói cực kỳ nhỏ

Mũi dao sắc bén lạnh lẽo, tay cầm dao cũng không ổn, da của Úc Sâm lại mỏng, nháy mắt đã bị cắt ra một vết thương thật nhỏ, máu chảy ra không nhiều cho lắm, nhưng lại đủ để nhiễm đỏ một mảnh ren ở cổ.

Máu trên làn da trắng trẻo, hoạt sắc sinh hương đủ để khiến người ta hít thở không thông.


Úc Sâm đau đớn thở hít, nhưng kẻ tập kích vẫn chưa biết anh không thể nói chuyện, bị hô hấp không thông đan chéo cùng đau đớn lạnh lẽo nóng rực tra tấn, trong lúc nhất thời lại chảy ra nước mắt sinh lý, óng ánh nóng bỏng nện lên mu bàn tay của kẻ tập kích. 

Đệt đệt đệt đệt ——!

Trong lòng Úc Sâm đã chửi như tát nước một vạn lần, mắng đồng hồ treo tường, mắng hung đồ, cũng mắng cái thân thể không biết cố gắng này.

Không ngờ còn khóc ra nước mắt! Thật sự không còn mặt mũi!

Nhưng mặc kệ trong lòng anh mãnh nam đánh quyền gào rống tức giận ra sao, dừng trong mắt của kẻ tập kích, chính là một tiểu mỹ nhân da thịt non mề, nhợt nhạt trong vắt như điêu khắc trên băng, một chạm liền vỡ.

Mà hiện tại tiểu mỹ nhân này còn bị gã làm bị thương đau đớn, đôi mắt ầng ậng nước trông ủy khuất đáng thương, khiến người vừa nhìn tim phổi đều vì anh mà thắt chặt.

Trên người kẻ tập kích dâng lên một luồng nhiệt, ánh mắt hơi trầm, thấp giọng nói: "Đừng cử động, không cử động sẽ không làm đau."

Lông mi của Úc Sâm run rẩy, phía trên đọng lại một chút nước trong trẻo, giống như có chút động tác là có thể khiến nước mắt rào rạt rơi xuống.

Kẻ tập kích bắt lấy thân thể ngày càng mềm của anh, lặng lẽ mang người lẻn khỏi nhà ra sân sau.

......

Góc đá cập tường ở sân sau, là một góc chết, từ phòng khách trong nhà tuyệt nhiên không thể nhìn thấy nơi này.

Úc Sâm bị vòng đá cập tường bao vây, khí lạnh không báo trước thổi đến cơ thể anh, tứ chi run bần bật chỉ có thể dựa vào bức tường phía sau, tay bên hông, cùng với lưỡi dao đè nặng chống trên cổ.

Anh nhìn thấy rõ mặt của kẻ tập kích, là bạn của Hoàng Chinh Hiên, chính là cái người trẻ tuổi tên Viên Phi.

Gã gắt gao trừng mắt với khuôn mặt tái nhợt của Úc Sâm, con ngươi giăng đầy tơ máu điên cuồng, bất giác nuốt nước bọt, tay cầm dao run rẩy, trên lưỡi dao chảy ra càng nhiều máu.

Viên Phi nghẹn ngào thấp giọng nói: "Tôi sẽ không tổn thương 'cô', chỉ cần 'cô' đem thẻ thông hành đưa cho tôi."