Lại lần nữa lờ mờ tỉnh lại, ánh mắt của Úc Sâm rã rời, hình ảnh trước mắt giống như phủ lên một tầng ánh sáng màu đỏ cam, chầm chậm xoay tròn như thể lưu.
Anh cảm thấy bản thân mình được người cẩn thận ôm đút nước, nước ấm vừa phải, nhưng nghẹn thở cùng ý thức mơ màng do sốt cao đã khiến anh bị rối loạn nhịp, dòng nước nhỏ bất thượng bất lạc (1) trong cổ họng, bỗng nhiên tóe lên khiến anh khó chịu, vì thế đau đớn ho ra tiếng.
[(1) Bất thượng bất lạc: không lên không xuống.]
Úc Sâm nhắm mắt nắm chặt chăn, đau đớn bất kham ở phổi cứ tra tấn anh, mang đi tất cả sức lực của cơ thể, ngay cả tiếng kêu đau hơi lớn một chút cũng không phát ra được, chỉ có thể dựa vào người thấp giọng đứt quãng tên rỉ.
Thút thít khóc như mèo con.
Tư Tuyên Dương đút thuốc cho anh, nhẹ nhàng dùng chăn ôm lấy người.
Màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn nỗi tiếng kêu đau đớn nhỏ bé này cứa sâu vào tim hắn, như những cây đinh gỉ, đâm xuyên qua nơi mềm mại nhất ở đầu quả tim xuống đến tận cùng, châm chích ra những vết thương chi chít, khiến cho đau đớn in hằn đến rõ ràng.
Hắn trầm mặc thanh tỉnh ôm Úc Sâm, trong đêm khuya tăm tối, cùng anh chịu đựng những tra tấn triền miên không dứt.
......
Lần này phát sốt, phải nằm trên giường đến bốn năm ngày, thân thể mới dần dần nhẹ nhàng lên.
Úc Sâm không thích lúc tỉnh dậy xung quanh sẽ tối thui, vì thế rèm trên cửa sổ sát đất cũng chỉ kéo một nửa, ánh nắng vào mùa đông đến trễ, cũng rất dịu dàng, khi mở mắt cũng không thấy chói.
Sau khi thân thể có chút phong thần tuấn lãng, liền bắt đầu không nằm yên, nhìn bạn trai đang còn nhắm mắt bên cạnh, cười trộm củng củng, kiêu ngạo dịch thân thể nằm bò lên người hắn, mặt đối mặt đè người ta.
Đầu còn vùi vào cổ của Tư Tuyên Dương.
Bản thân anh thích mặc đồ ngủ bằng lụa, đối phương thì thích mặc cotton, lúc đè lên, như ôm phải gối bông thơm mùi xà phòng, vừa thoải mái lại vừa ấm áp.
Nhưng không đợi anh thoải mái được bao lâu, người này liền nâng anh lên một chút, mắt như cũ vẫn chưa mở, khóe miệng lại giương lên một độ cung rõ ràng.
“Bác sĩ không cho anh nằm sấp ngủ.”
Úc Sâm bị người bắt lấy, không thể tránh thoát, không vui một bên xoa mặt Tư Tuyên Dương, một bên lẩm bẩm: "Anh không có ngủ, nếu em cứ giả vờ không chịu mở mắt, vậy đừng mở...."
Độ cung trên khóe miệng của Tư Tuyên Dương càng thêm lớn, đôi mắt lúc chợt mở lại không có tý buồn ngủ, ôm lấy eo của Úc Sâm, thoải mái đổi vị trí của hai người, rũ mắt cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đạm phấn.
Úc Sâm không ra tiếng, cũng không giãy giụa, biếng nhác nằm lên gối mềm, tùy ý để đầu lưỡi linh hoạt kia cạy môi anh, quét mỗi một tấc hơi ấm trong khoang miệng.
Sau khi hai người ăn ý, hôn môi trở thành một chuyện vô cùng thoải mái.
Chỉ là tay của Tư Tuyên Dương còn đặt trên eo anh, đồ ngủ tơ lụa bởi động tác hơi lớn, vén lên phía trên một chút, lòng bàn tay hơi nóng kia liền đặt lên da thịt mềm mại mẫn cảm ở eo.
Dòng điện tê tái run rẩy men theo cột sống dần đi lên, làm bùng nổ lên chùm pháo hoa đầy màu sắc trong đầu của Úc Sâm.
Thế giới dường như xoay tròn.
Cảm nhận được động tác đáp lại của Úc Sâm ngày càng yếu, môi lưỡi theo tiết tấu của anh hoàn toàn bị xâm chiếm, Tư Tuyên Dương có chút miễn cưỡng buông ra, lưu luyến mút nhẹ lên môi hồng nhuận của anh, từ cằm đến cổ non mềm trắng nõn, đều được thả đầy nụ hôn.
Thẳng đến khi cổ của Úc Sâm bị hắn mút ra một đống hickey, mới khó khăn dùng lý trí dừng lại.
Úc Sâm nằm ngửa trên gối mềm giữa giường, hô hấp có chút dồn dập, cơn thở dốc ngược lại giống như chưa được thỏa mãn, đôi mắt khép hờ nhiễm hơi nước hồng phấn, ánh mắt rã rời mờ mịt, nhè nhẹ như lông chim rơi xuống người hắn.
Nhìn đến cả người hắn nóng lên.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng như bốc hỏa, gần như muốn hòa tan đi bạch ngọc đang nằm trong tay, Úc Sâm nức nở một tiếng, eo lõm vào vì nóng, đuôi mắt đỏ hoe không rõ.
Giống như hoa yêu hớp hồn.
Tư Tuyên Dương cười khổ vùi đầu vào gáy của Úc Sâm hít một hơi, oán niệm nói: "Bảo bảo, anh sắp làm em chết...."
"...... Đánh rắm, tay của anh còn chưa động tý nào, làm em cái gì? Đừng thuận miệng vu khống!"
Úc Sâm nhắm mắt chậm rãi bình phục hô hấp, giọng điệu tuy hung dữ , nhưng lại không dám động, nếu thật sự đốt lửa, không thể dừng, người khổ chỉ có anh.
Lại chợp mắt trong chốc lát, hô hấp của Úc Sâm trở lại bình thường, đẩy đầu bên gáy ra, khuỷu tay chống giường ngồi dậy: "Anh muốn đi, không nằm nữa."
"Em ôm anh." Tư Tuyên Dương đưa tay đến.
“Không!” Úc Sâm nhíu mày đánh bẹp rớt tay hắn, đỏ ửng bên tai còn chưa lui, doanh doanh như khối hồng ngọc, cúi đầu mang dép, "Anh không phải không biết đi."
Nếu lại bị ôm tới ôm lui anh sẽ phế!
Tư Tuyên Dương vẫn có chút lo lắng theo anh xuống giường, người này chưa ăn bữa sáng, mới nãy còn quậy một hồi, khẳng định không còn bao nhiêu sức lực.
Nhưng Úc Sâm đã hạ quyết tâm tự mình đi, ngay lúc thân thể chao đảo cũng kịp thời ổn định, trừng mắt liếc hắn một cái sau đó mới vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào vang lên, Tư Tuyên Dương chờ ở cửa, chẳng bao lâu sau người liền đi ra, đỏ ửng trên mặt đã rút đi, hắn xoa mặt Úc Sâm, đột nhiên cảm thấy như xoa một nắm tuyết đầu mùa trắng sạch, không nhịn được lại gần hôn một cái.
Úc Sâm không nhẹ không nặng đẩy hắn ra, nghiêm túc nói: "Tư tiên sinh, xin hãy khống chế hành vi của chính mình."
Anh chỉ vào cổ bất mãn oán giận: "Em xem em gặm ra thứ gì nè! Thật quá đáng!"
Tư Tuyên Dương rũ mắt nhìn qua, trên cổ trắng sứ trải rộng mấy dấu hickey đỏ thẳm rõ rệt.
Hắn đè nặng giọng nói cười, thanh âm khàn khàn ái muội một cách kỳ lạ: "Em cảm thấy khá tốt."
Úc Sâm quả thực muốn giết người, trong phòng có đầy đủ máy sưởi, nhiệt độ khẳng định không thể mặc áo cao cổ, tuyệt đối bại lộ rõ ràng, gia hỏa này chắc chắn cố ý!
"Em chờ đó cho anh!"
......
Buổi trưa Úc Sâm đột phát kỳ tưởng muốn ăn bánh bao, còn nằng nặc đòi chính mình làm, Tư Tuyên Dương nghĩ có hắn hỗ trợ, cũng không phí bao nhiêu sức, lại nói, không phải bạn trai đã từng học qua làm bánh sao, vậy làm bánh bao khẳng định không thành vấn đề.
Vì thế liền đồng ý, nhờ người chuẩn bị nguyên vật liệu.
Lúc làm, hắn mới phát hiện chính mình sai rồi.
Nhào bột không có vấn đề gì lớn, đều là máy móc làm, tuy rằng tỉ lệ nguyên liệu có chút lệch, thời gian ủ bột cũng không đúng, nhưng tốt xấu gì cũng khá mịn.
Hắn vẫn có thể trái lương tâm mà khen vài câu bảo bối giỏi quá.
Lúc làm nhân, Tư Tuyên Dương liền cười không nổi.
Ngay từ đầu còn tương đối bình thường, cà rốt trứng gà nấm hương, nhân thịt heo thịt bò gì đó, lại bao thêm tôm đã bóc vỏ hải sâm bào ngư, bao chút bánh đậu lòng đỏ trứng...... Nhưng tổng bao thế này, Úc Sâm liền cảm thấy không thú vị.
Anh nhờ dì Trương lấy đến mộc nhĩ bông cải xanh thịt gà hầm lê nấm báo mưa hào phật nhảy tường này đó, lộc cộc khuấy lên, làm thành nhân tiếp tục bao.
Thật sự rất khó tưởng tượng ra cái vị của nó.
Tư Tuyên Dương trầm mặc một lúc lâu, nhìn một hàng bánh bao không ngăn nắp lớn nhỏ khác nhau, yên lặng rời phòng bếp, gửi tin nhắn cho Tư Nam.
'Tối nay anh mang Lạc Vũ đến đây ăn tối đi, Úc ca mấy ngày nay thân thể không tồi, nhiều người náo nhiệt chút sẽ làm tâm tình anh ấy càng tốt thêm.'
Tư Nam rất nhanh đáp lại: 'Được, anh sẽ gọi thêm chị Đình, cũng lâu lắm rồi không gặp chị ấy.'
Vậy càng tốt, buổi trưa dài không biết sẽ ra đời bao nhiêu cái bánh bao kỳ dị, càng nhiều người ăn hết càng nhanh!
Tư Tuyên Dương: 'Uk, tối gặp!'
Sau một hơi hít sâu mới trở về phòng bếp, Úc tổ tông đã bắt đầu bao táo cà chua nho cùng một loạt trái cây.....
Thoáng thấy hắn vào, Úc Sâm nâng mắt: "Làm gì vậy? Nãy giờ không giúp anh."
"Gửi tin nhắn cho Tư Nam, bảo anh ấy cùng Lạc Vũ tối nay đến ăn bánh bao, Vân Đình cũng đến." Tư Tuyên Dương giọng điệu vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình hố người.
"Ồ.... Nhiều người như vậy, bao thêm mấy cái....."
Tư Tuyên Dương: “...... Bao đi, thích bao bao nhiêu liền bao bấy nhiêu, dù sao bọn họ sẽ ăn hết."
Úc Sâm đảo mắt, trong lời nói mang theo một chút hưng phấn: "Muốn chỉnh bọn họ hay không?"
Tư Tuyên Dương ngơ ngác ngây người nhìn một đống bánh bao nhân đa dạng hỗn hợp, nghĩ thầm cái này còn chưa tính là chỉnh?
Không chờ hắn mở miệng, Úc Sâm liền ngựa quen đường cũ lấy một hộp còn nguyên seal trong ngăn tủ.
Nhịp tim của Tư Tuyên Dương có chút tăng, định hình liền thấy —— mù tạc!
Xong đời.
Nguội lạnh.
Tiểu tổ tông còn vui vẻ phấn chấn nhìn qua, đôi mắt sáng lấp lánh: "Thế nào?"
Tư Tuyên Dương nhìn đến ngây người: “Rất, rất tốt.”
Dừng một lát, hắn lại lo lắng lên: "Muốn làm ký hiệu hay không, lỡ anh ăn phải thì làm sao bây giờ?"
Đến lúc đó lại kịch liệt sặc, phổi với khí quản sẽ khó chịu.
“Không làm, làm ký hiệu bị phát hiện làm sao bây giờ? Lúc anh ăn thì em, em cắn một miếng rồi đưa anh." Úc Sâm nói được đúng lý hợp tình.
“...... Được rồi anh rất thông minh.”
Vì thế dưới sự dung túng của hắn, Úc Sâm lại làm thêm mấy cái bánh bao nhân mù tạc rau xanh, lúc nắn còn cực kỳ nghiêm túc, thế nên thành phẩm cuối cùng, mấy cái bánh nhân mù tạc rau xanh lại được nắn đẹp nhất.
Tư Tuyên Dương yên lặng nhớ kỹ bộ dạng của chúng nó.
Khi hấp bánh bao phải chia thành nhiều khay vì số lượng nhiều, trong phòng bếp hơi nước hôi hổi bốc lên, Tư Tuyên Dương ôm tay đứng cạnh cửa, nhìn sương trắng lượn lờ, ánh mắt Úc Sâm chuyên chú dùng ngón tay chọc nắp nồi hấp, sương mù làm ướt mặt mày hắc bạch phân minh của anh.
Tư Tuyên Dương xuất thần nhìn, trong khói lửa trần gian chất chứa toàn bộ thế giới của hắn như thế này, đột nhiên có một loại xúc động muốn thời gian mãi dừng tại giây phút này.
Trong màn sương mờ ảo, Úc Sâm quay đầu mắt đối mắt với hắn, nở một nụ cười khiến tim hắn đập gia tốc.
......
Mười phút sau khi bánh bao vào lò, mọi người lần lượt đến.
Đầu tiên là Tư Nam và Lạc Vũ, chờ hai người bọn họ vào cửa không bao lâu, lại có người ấn chuông.
Sau khi mở cửa ngữ điệu của dì Trương chợt lên cao, không biết là kinh ngạc hay sợ hãi: "A! Phu nhân ngài cũng đến! Đến...... Ăn bánh bao sao?"