Thân thể như bị ném vỡ thành từng mảnh, một ngón tay cũng không thể động, đau buốt xâm nhập mỗi một tế bào da.
Nhưng dường như điều này không quá quan trọng, cảm giác khó chịu khác thường trong lồng ngực anh quả thực xưa nay chưa từng có, Úc Sâm hé miệng, tràn vào trong phổi dường như không phải không khí mà là nước biển, cơn ngạt thở và tắc nghẽn khiến phổi của anh như muốn nổ tung.
Anh rên rỉ ra tiếng, mất một khoảng thời gian anh mới phản ứng lại mình đã về đến hiện thế, về với chiếc giường lớn mà anh với Tư Tuyên Dương vốn ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Tiếng ồn ào binh hoang mã loạn xung quanh dần ùa vào đại não, anh chậm rãi ý thức được đã không còn bị nước biển lạnh lẽo bao phủ, hé miệng muốn hô hấp, nhưng bất chợt sặc ra một búng máu tươi.
Anh nghe được một tiếng nức nở đau thương từ một hình bóng mờ nhạt của một người cách rất gần, âm thanh kia khiến anh rất sầu bi.
Úc Sâm khép miệng lại, không giãy giụa nữa.
Giây lát sau, anh cảm thấy miệng mũi bị chụp lên một thứ gì đó, quần áo đều bị cởi ra, nhiều nơi trên cơ thể cắm một vài ống truyền dịch, tinh thần mệt mỏi cuối cùng cũng kiệt sức, vì thế mặc kệ sự đời chìm sâu vào giấc ngủ.
......
Hai ngày sau, Thư Ngọc Khanh gọi điện thoại đến bảo hai người về nhà, cô nhớ ngày xưa có đến một khách sạn suối nước nóng, muốn mời bọn họ cùng nhau đi, chỗ đó khá yên tĩnh, ngâm suối nước nóng cũng rất thích hợp để dưỡng bệnh, vô cùng tốt cho cơ thể.
Vốn dĩ kế hoạch về hành trình đã được lập ra, nhưng khi nghe Trương thẩm nói Úc tiên sinh xém nữa không qua khỏi, sáng sớm hai hôm trước đã cấp cứu ba lần, máu nhiễm đỏ nửa người, vất vả lắm mới kéo người từ quỷ môn quan trở về, bây giờ còn chưa tỉnh.
Còn con trai nhỏ bảo bối của cô ròng rã trông coi suốt hai ngày hai đêm, không rời nửa bước, ngay cả mắt cũng không dám nhắm.
Chết lặng treo điện thoại, Thư Ngọc Khánh mới phát hiện ra tay cầm điện thoại của mình bất giác run rẩy.
Rõ ràng mấy hôm trước cô còn trông thấy đứa nhỏ kia, đúng là khí sắc có chút kém, nhưng Tư Nam không phải đã bảo gần như đã khỏi, chỉ cần an dưỡng phục hồi thôi sao?
Tại sao lại nghiêm trọng như vậy? Nghiêm trọng đến nỗi phải cấp cứu?
Thư Ngọc Khanh có chút hoảng sợ.
Cô biết rõ tính tình của con trai mình, cũng thấy rõ ràng rành mạch những thay đổi nhỏ trong ánh mắt của hắn khi nhìn người nọ.
Chính vì thế cô mới cảm thấy hoảng sợ, mới cảm thấy sợ hãi.
Nếu Úc Sâm không cứu được, có phải cô cũng sẽ mất đi đứa con này đúng không?
Ngón tay của Thư Ngọc Khanh bỗng nhiên run rẩy, điện thoại rơi xuống thảm dày, chỉ phát ra một tiếng vang nhỏ.
Cô mím chặt đôi môi khô không khốc, chợt đứng dậy: "Lão Lý, chuẩn bị xe!"
......
Lúc đến nhà bọn họ, cả ngôi nhà đều chìm vào tĩnh mịch, lầu một không ít người đang làm việc, trong nhà bếp luôn luôn đỏ lửa, các món đều có nhiệt độ vừa phải, có thể ăn bất cứ lúc nào.
Trương thẩm đến đón, cô hỏi tình hình, bà đáp vẫn cần đến máy trợ thở, người chưa tỉnh, hôm qua lúc đem thiết bị sóng ngắn trị liệu (1) đến đây, khi ấy lúc dọn đồ gây ra khá nhiều tiếng động, không cẩn thận kinh động đến vị kia, sóng trên monitor theo dõi bệnh nhân (2) rối loạn hồi lâu, nhị thiếu sắp điên rồi...."
[(1) gốc là 波器械, dịch ra là thiết bị sóng, mà dịch như thế thì hơi chung chung, vì thế tui dành cả buổi để tìm thì thấy mỗi sóng ngắn trị liệu là hợp lý, chỉ là giải thích hơi dài nên mọi người có thể hiểu là dùng sóng ngắn để điều trị, không gây đau đớn.]
[(2) ở đây tác giả ghi là 心跳曲线, dịch ra là đường cong nhịp tim, nó vô nghĩa, nên tui dùng từ đúng nhất nha.]
Thư Ngọc Khanh lo lắng hồi lâu, thấp giọng hỏi bà: "Vậy bác sĩ nói như thế nào? Mấu chốt là gì, nguy hiểm qua chưa?"
"Qua qua," Trương thẩm vội vàng nói, "Bác sĩ nói phổi xảy ra vấn đề, viêm phổi do hít thở (3) hay giãn phế quản gì đó, hơi khó điều dưỡng, nhưng mà nguy hiểm đến tính mạng chắc chắn không có, bà chủ yên tâm."
[(3) Viêm phổi do hít thở trong hôn mê (Aspiration pneumonia): tình trạng nhiễm trùng phổi cấp tính xảy ra sau khi hít lượng lớn dịch hầu họng hay dịch đường tiêu hóa trên. pH thường >2.5 không đủ gây ra tình trạng viêm phổi do hóa chất (chemical pneumonitis). Chủng vi khuẩn thường không độc lực và thông thường là kỵ khí. (gg)]
Thư Ngọc Khanh khẽ gật đầu, sầu lo trên mặt lại không giảm chút nào, đưa áo khoác cùng túi xách cho Trương thẩm: "Tôi lên xem."
......
Cửa không khóa, nhẹ nhàng đẩy là ra.
Trong phòng không có mùi của thuốc sát trùng, tất cả rèm đều kéo xuống, chỉ mở một vài chiếc đèn tường, ánh sáng âm u êm dịu, bởi vì trong phòng còn đặt vài thiết bị y tế, ngược lại cũng không quá trống trải.
Chẳng qua là chiếc giường lớn trong căn phòng rộng thoáng, đệm chăn dày, thế nên người trên giường nọ càng thêm thiếu sinh khí.
Nếu không phải trong mask thở oxy thỉnh thoảng xuất hiện sương trắng, Thư Ngọc Khanh còn không biết liệu người đó có còn sống hay không.
Nhưng khi đến gần lại nhận thấy tình trạng của Úc Sâm cũng không phải quá kém, mấy chỉ số trên màn hình đều tương đối bình thường, cô nhẹ nhàng thở phào, chuyển ánh mắt sang Tư Tuyên Dương đang ngồi ở mép giường.
Chỉ liếc nhẹ qua đã xém rớt hai tròng mắt, trước kia cô chưa từng thấy bộ dáng của hắn khi Úc Sâm bị thương, hiện tại chỉ cảm thấy người này không có chút nào là giống với đứa con trai tinh thần phấn chấn, không sợ trời không sợ đất của cô.
Đôi mắt trong leo lẻo phủ kín tơ máu, biểu tình u ám cố chấp, môi tái nhợt, nhìn chằm chằm người trên giường, cũng chẳng biết đã nhìn bao lâu.
Thư Ngọc Khanh kiềm chế nước mắt, đặt tay lên bả vai của Tư Tuyên Dương cúi người nói: "Con trai, xuống ăn chút gì đi, đừng để đến khi Úc Sâm tỉnh lại, con ngược lại ngã xuống, vậy con làm sao có thể chăm sóc cậu ấy."
Thân thể của Tư Tuyên Dương khẽ run, dường như mới phản ứng được người trước mặt mình là ai, hoảng hốt mắt đối mắt với Thư Ngọc Khanh: "..... Mẹ? Mẹ...."
Ngữ điệu kia rất mềm mại, cuối cùng Thư Ngọc Khanh cũng không kiềm được chua chát trong lòng, ấn đầu con trai vào lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, giọng nói ẩn ẩn một chút nghẹn ngào: "Không sao không sao, bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch, con đừng như vậy, mẹ chịu không nổi...."
Lớp áo trên bụng chậm rãi bị nước mắt ấm áp thấm đẫm, cô biết Tư Tuyên Dương đang khóc, âm thầm mà khóc, một lát sau lúc cất giọng nói vẫn bình tĩnh hẳn hoi.
Thư Ngọc Khanh lại nghe ra, đó chính là bình tĩnh sau cơn tuyệt vọng cùng cực, là loại bình tĩnh sau khi nghĩ thông suốt một chuyện gì đó.
Hắn chậm rãi nói: “Con rất sợ, con sợ anh ấy ngủ không tỉnh dậy, sợ đến tâm đều lạnh, nhưng sau đó con lại nghĩ, có gì phải sợ? Coi như con ích kỷ đi, nếu anh ấy không chịu mở mắt, cùng lắm thì, con liền theo anh ấy...."
Thư Ngọc Khanh cứng người, gắng sức che miệng, không dám lớn tiếng nghẹn ngào, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Không có thứ gì có thể đánh nát tâm cô như câu nói này.
Tư Tuyên Dương rời khỏi lòng cô, hình như lau nước mắt trong ngượng ngùng, nắm lấy tay của Thư Ngọc Khanh, cơ trên khuôn mặt không cử động một thời gian dài, nụ cười có chút cứng nhắc: "Nhưng mà đã không sao rồi, anh ấy sẽ tỉnh dậy, sẽ ổn thôi, mẹ đừng quá lo lắng."
Trông thấy bộ dạng này của hắn, Thư Ngọc Khanh ước gì hắn có thể khóc to một hồi, có thể phóng thích một ít đau khổ trong lòng, tốt hơn nụ cười miễn cưỡng như hiện tại.
Nhưng có lẽ ở một thời điểm nào đó cô không biết, hắn đã khóc một mình.
Thư Ngọc Khanh nhìn thoáng qua giường bệnh, nói: "Mẹ sẽ bảo ba con liên hệ với chuyên gia có thẩm quyền ở nước ngoài, có phải con muốn đưa cậu ấy sang nước ngoài trị liệu đúng không?"
“Không cần,” Ánh mắt mềm mại của Tư Tuyên Dương rơi xuống người Úc Sâm, "Bệnh này sẽ không tái phát, chỉ là quá trình hồi phục có chút vất vả, nhưng mà con sẽ bên cạnh anh ấy."
Vào lúc này lông mi dày của người trên giường chợt khẽ run, Tư Tuyên Dương chăm chú nhìn, lúc ngồi dậy thân thể có chút chao đảo, bước nhanh qua, ấn nút trên đầu giường, khẩn trương nuốt nước bọt, gắt gao nhìn chằm chằm Úc Sâm.
Mí mắt mỏng chậm rãi mở, chớp nhẹ vài cái để thích ứng ánh sáng.
Màu mắt của Úc Sâm đen hơn so với người bình thường, nhìn lướt qua, giống như một vực sâu thẳm lạnh lẽo, có thể khiến người ta vô tình rơi vào cám dỗ thần bí.
Sau khi nhìn thấy Tư Tuyên Dương, ánh mắt anh tràn ngập vui vẻ, miệng mấp máy vài cái, lại bởi vì mask thở oxy nên trông có phần mờ mịt, động đậy ngón tay.
Tư Tuyên Dương biết anh muốn nói chuyện, do dự chốc lát, vẫn giúp anh gỡ mask thở oxy.
Úc Sâm có chút khó chịu mà thở gấp, khóe miệng gợi lên ý cười, giọng nói vừa nhẹ vừa mềm: "Anh mơ thấy em."
Tư Tuyên Dương kiềm nước mắt, ngừng thở: “Mơ thấy em làm gì?”
“Mơ thấy em nói muốn anh.”
Tác giả: Hì hì hì, bệnh đều là vô căn cứ, đừng đánh ta ~~