Ngữ khí dửng dưng của Tư Mã Nguyệt làm đáy lòng Úc Sâm phát lạnh, anh nhìn vũng máu loãng trên sàn gỗ trước mặt, tưởng tượng cảnh Nghiêm Hạo bị lừa mở khóa bằng chìa như thế nào, sau khi mở khóa xương thịt hóa máu loãng ra sao, thậm chí tiếng kêu cứu cũng chưa kịp lên lời.
Màu máu đỏ tươi đập thẳng vào mắt anh, tỏ rõ chất lỏng này vào mười phút trước đã từng là một người sống sờ sờ.
Cảm giác lợm đột ngột trong cơn choáng cực độ làm khuếch đại thêm cảm giác buồn nôn, hô hấp của Úc Sâm bỗng nghẹn lại, gập người, vỗ ngực ho đến tê tâm liệt phế.
“Úc Sâm!”
“Úc ca ——!”
Tư Tuyên Dương kinh hoảng đỡ lấy anh, lúc này mới phát hiện cả người của Úc Sâm đều nôn đến phát run, yếu ớt ngay cả sức đứng thẳng cũng không có, thuận thế ngã vào lòng ngực hắn cuộn tròn.
"Sao vậy? Đang yên đang lành tại sao lại thế này?" Hắn nôn nóng ôm chặt lấy người, dùng tay che bụng của Úc Sâm, "Lại đau dạ dày?"
Tư Mã Nguyệt đứng kế bên nhíu mày, nghi ngờ nhìn bộ dáng của Úc Sâm, yên lặng lui về sau hai bước.
“Ọe ——!”
Úc Sâm cong ngón tay gõ lên ấn đường, những cơn choáng váng như thủy triều ồ ạt ập đến, tuy dạ dày trống rỗng, nhưng cũng không quá đau, anh tinh tường biết đây là do huyết áp thấp cùng với căng thẳng vừa rồi tạo thành, vốn định làm Tư Tuyên Dương yên tâm, nhưng vừa mở miệng, trong cổ họng liền dâng lên cơn buồn nôn giống như muốn nôn ra cả ngũ tạng lục phủ.
Rất khó chịu.
Nhưng sáng nay anh căn bản chưa ăn bất cứ thứ gì, không thể nôn, quanh hốc mắt ửng đỏ cả lên, nước mắt sinh lý dần chảy ra, nặng hạt rơi lên mặt đất.
Quanh thân của Úc Sâm lạnh toát, nhịp tim cũng nhanh hơn, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh gượng cười trong hốt hoảng, tìm vui trong khổ mà nghĩ, không biết dạ dày bị phun ra trước hay là trái tim nhảy ra trước một bước.
Giờ phút này Tư Tuyên Dương là điểm tựa duy nhất của anh, cánh tay ôm eo dùng lực lớn, khiến eo anh đau đến nứt ra, nhưng đó lại là thứ duy nhất anh có thể cảm nhận được từ thế giới bên ngoài trong cơn mê.
Tựa như nổi trên biển khổ mênh mông, đó là cọng rơm duy nhất anh có thể bắt được.
Anh vùi sâu vào lồng ngực của Tư Tuyên Dương, tình trạng nôn khan đã giảm đi rất nhiều, nhưng cơn choáng cùng nhịp tim nhanh đau khổ vẫn cứ như hình với bóng.
Úc Sâm cọ gương mặt đầy nước mắt lên quần áo của Tư Tuyên Dương, run giọng nói: "Anh không muốn ngốc ở đây nữa...." Nhìn mấy chất lỏng màu đỏ đó khiến ngũ tạng lục phủ của anh rối thành một cục.
“Được!”
Tư Tuyên Dương lưu loát bế ngang anh, Úc Sâm thả lỏng cơ thể, xụi lơ trên đầu vai của Tư Tuyên Dương, nức nở vùi đầu vào cổ hắn.
Thỉnh thoảng trong cổ họng bị tắc nghẽn kích thích tuyến lệ, nước mắt nóng bỏng cùng tiếng thở dốc khó chịu của trái tim (1) lộp bộp chảy vào cổ áo của Tư Tuyên Dương, như từng cây kim nhỏ bé, lưu động chui vào ngực hắn, đau đớn lan dần toàn thân.
[(1) Khó chịu của trái tim: chỉ bệnh, ốm.]
Tư Mã Nguyệt thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, vội vàng tiến lên một bước: "Chìa khóa của các cậu đâu? Không phải hôm qua đã bàn kỹ hôm nay mở khóa sao?"
Tư Tuyên Dương liếc nhìn về phía Tư Nam, không đáp, ôm Úc Sâm nhanh chóng rời đi.
Lạc Vũ chặn Tư Mã Nguyệt đang muốn đuổi theo, trầm giọng nói: "Chìa khóa đã mang đến, đừng cản họ, chúng ta mở."
Tư Mã Nguyệt dừng bước, mắt phải trống rỗng hủ bại ngước lên cười lạnh, lui về phía cạnh cửa, không nhiều chuyện nữa.
......
Tư Tuyên Dương không ôm Úc Sâm về phòng, mà ôm đến nhà ăn trên thuyền, nhà ăn này nấu thịt cũng không khác mấy, nhưng đây là chỗ của nhóm thuyền viên hải tặc, khẳng định sẽ không chú trọng, điều kiện có thể nói là thông thường.
Khắp nơi đều có mùi cá, kích thích dị vật trong cổ họng, sắc mặt của Úc Sâm lại tái mét.
Anh muốn lên tiếng gọi Tư Tuyên Dương nói với hắn anh không muốn ăn, cũng ăn không vô, nhưng miệng vừa hé, lại uể oải nói không nên lời.
Đã khó chịu thành dáng vẻ này, nếu nói không muốn ăn gì, tình nguyện bị đói lạnh đau choáng, vậy không phải trái tim của bạn trai nhỏ bé của anh sẽ vỡ thành cát bụi sao?
Anh không đành lòng.
Cũng may Tư Tuyên Dương không trì hoãn lâu lắm, lấy một chút cháo với nước canh, liền ôm Úc Sâm rời đi.
Nước mắt đã ngừng, chỉ còn một giọt nước nhỏ tựa rơi lại không rơi dính trên lông mi, như tuyết tan thành nước đọng trên cây tuyết tùng.
Trên mặt trắng bệch chỉ có chóp mũi và đuôi mắt là màu hồng, Úc Sâm mềm mại choàng tay lên cổ Tư Tuyên Dương, buồn bã ỉu xìu rũ mắt, nước mắt trên mặt còn chưa lau khô, trông đáng thương lại thê mỹ.
Tư Tuyên Dương thấy anh không ở trạng thái bị choáng như vừa rồi, ngứa tâm hôn lên khóe mắt của anh, nhẹ giọng hỏi: "Khỏe hơn chưa?"
Úc Sâm vùi đầu vào cổ hắn, nhỏ giọng thì thầm: "Vô cùng khỏe, anh thấy em ngược lại ôm ngày càng thuận tay...."
Tư Tuyên Dương khẽ cười một tiếng: "Có thể là do cơ thể anh ngày càng mềm, càng ôm càng thích."
"Ha, mềm thì sao, anh cứng ở một chỗ là được...." Úc Sâm nửa híp mắt, thờ ơ liếc sang sàn gỗ, tầm mắt đột nhiên ngưng tại một chỗ, "Từ từ, đó là gì thế? Dương Dương chúng ta qua đó xem đi!"
Người trong lồng ngực vẫn còn trắng bệch, Tư Tuyên Dương có chút không vui vì anh cứ miễn cưỡng giữ vững tinh thần như vậy.
Nhưng tay ôm cổ hắn của Úc Sâm cố chấp tóm lấy tóc hắn, trong mắt mang theo uy hiếp già trái non hột, hắn lại không đành lòng nổi giận.
Hắn ôm người đi đến chỗ Úc Sâm muốn, là một góc tối, tận cùng bên trong có núm kéo cửa dạng vòng bằng sắt, liên kết với sàn gỗ, nó to bằng vòng tay của đàn ông trưởng thành, đen xì, hòa vào bóng tối, rất dễ bị bỏ qua.
Trông như có thể mở ra.
Úc Sâm uốn éo trong lồng ngực hắn xúi giục: "Thả anh xuống, kéo thử khuyên sắt này xem sao đi Dương Dương, phía dưới khẳng định có kỳ lạ."
"Anh đừng lộn xộn!" Tư Tuyên Dương đè anh lại không cho anh uốn éo nữa, nhìn khuyên sắt kia một lúc, sau đó mới híp mắt nhìn Úc Sâm: "Anh không choáng?"
“...... Choáng!” Úc Sâm đối mặt với ánh mắt nguy hiểm kia, không dám nói xạo, "Nhưng cũng không đến mức đứng không được, em cũng biết, huyết áp thấp tới nhanh đi cũng nhanh!"
"Vậy à? Sao em lại cảm thấy, bất luận bệnh gì trên người anh tới nhanh lại đi chậm?"
Úc Sâm: “......”
Nói có sách mách có chứng, vô lực phản bác.
"Vầy đi, em sẽ thả anh xuống, nhưng anh ăn hết mấy chén cháo với canh này, chúng ta sẽ cùng đi xem phía dưới có gì." Tư Tuyên Dương lui một bước.
"Chậc! Còn bắt đầu ra điều kiện?" Úc Sâm nhếch miệng cười, "Được, thả anh xuống, anh sẽ ăn."
Tư Tuyên Dương nghe vậy, ý vị thâm trường nhướng mày, cẩn thận thả người xuống, thấy anh chỉ lung lay hai cái, không có mềm nhũn ngã xuống, mới thoáng thả lỏng.
Vì thế Úc Sâm dưới ánh mắt sáng quắc của Tư Tuyên Dương, gian nan ăn xong bữa sáng không nhiều lắm, mấy muỗng cuối Tư Tuyên Dương thấy anh thật sự nuốt không vô nữa, mới bất đắc dĩ nhận lấy, hai muỗng nuốt vào bụng.
Dạ dày bị lấp đầy, thân thể có chút ấm áp, lúc này Úc Sâm mới chuyển tầm mắt sang khuyên sắt trên mặt đất, thúc giục nói: "Mau kéo nó đi!"
Tư Tuyên Dương hơi khom lưng, nắm lá khuyên sắt, kéo nhẹ, sàn nhà không nhúc nhích.
Sau khi tăng thêm lực, quanh miếng hình vuông trên sàn mới bắt đầu hiện lên khe hở.
"Anh đứng xa ra một chút." Tư Tuyên Dương gật đầu với Úc Sâm, chờ đến lúc anh đứng ở nơi an toàn, mới dùng sức, kéo ra khuyên sắt liên kết với cửa sàn nhà.
Tiếng kẽo kẹt với bụi bặm rơi xuống, cầu thang gỗ không thấy điểm cuối xuất hiện dưới sàn nhà.
Tư Tuyên Dương đi xuống thăm dò, trong lòng phỏng đoán, cầu thang này có lẽ thông đến tầng chót nhất thân tàu, vị trí nơi này còn thấp hơn cả kho hàng vừa rồi.
Úc Sâm đi tới chọc chọc hắn: “Đi, cùng nhau xuống xem, em đã đáp ứng anh rồi."
Nếu nói hải yêu mới là trùm cuối, vậy con thuyền hải tặc này hẳn là sẽ không có nguy hiểm quá lớn.
Tư Tuyên Dương vẫn do dự, nắm lấy tay của Úc Sâm: "Có thể xuống, nhưng anh không được tác oai tác quái, cũng không được rời khỏi tầm mắt của em."
"Danh dự của anh đã thấp đến vậy rồi sao?" Úc Sâm khó chịu liếc hắn, "Được rồi! Anh đảm bảo!"
......
Hai người cầm nến đi xuống, giá cắm nến bên vách cầu thang chưa thắp, bọn họ vừa đi vừa châm, ánh sáng lan dần, mùi nến cháy thoáng giấu đi một phần mùi gỗ cũ nát ẩm ướt.
Úc Sâm một tay che miệng mũi, tay còn lại bị Tư Tuyên Dương nắm chặt lấy, dọc theo cầu thang chậm rãi đi xuống.
Thật ra cầu thang này cũng không khó đi mấy, bởi vì nó không dốc, đứng từ phía trên không thấy đáy là do nó cong theo một hướng ở khúc giữa, sau đó lại là một đường đi xuống.
Quãng đường không dài, sau một lát, hai người đã đến đáy cầu thang.
Cuối cầu thang là một vòm cổng đá, sau khi xuyên qua nó, không gian liền mở rộng thoáng đãng, nhưng vì không có ánh sáng soi vào, chỉ có một số lỗ thông gió, trông thập phần âm trầm áp lực.
Mặt đất ẩm ướt hơn nhiều so với tầng thứ nhất họ ở, thả tay bịt mũi xuống sẽ lập tức có thể ngửi được mùi ẩm mốc trong không khí.
Úc Sâm có chút kinh ngạc: “Nơi này là...... Địa lao?”
“Ừm,” Tư Tuyên Dương sắc mặt nghiêm trọng nhìn những phòng nhỏ bị ngăn cách bởi song sắt ở hai bên, trong đó chính là xương cốt, "Đây hẳn là nơi bọn hải tặc giam người."
Lúc này, ở cuối đột nhiên phát ra tiếng va chạm của kim loại.
Úc Sâm sững sờ, cánh tay chợt nổi lớp lớp da gà: "Không phải chứ, bây giờ vẫn còn người sống bị nhốt ở đây sao?"
Tư Tuyên Dương lo lắng nhìn anh: "Muốn đến xem? Thân thể anh không sao chứ?"
"Không sao! Đi thôi!"
Úc Sâm lựa chọn xem nhẹ cơn chống mặt nho nhỏ, kéo tay Tư Tuyên Dương đi về phía chỗ phát ra động tĩnh.