Thân thể Úc Sâm run lên không ngừng, cảm thấy bản thân mình dường như bị thứ gì đó trói buộc trong cơn mê man, tay chân bị giữ chặt lấy, dùng hết sức bình sinh cũng không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Cảm giác ngột ngạt ập đến, anh hơi hé miệng, lại dường như ngâm trong hồ nước ấm, ùa vào không phải dưỡng khí, ngược lại càng thêm dồn nén khó thở khiến anh khó chịu.
"Ưm --!"
Úc Sâm gian nan mở mắt, cánh tay mềm mại đặt lên đùi của Tư Tuyên Dương, xương cổ tay chống bụng của hắn đẩy ra, lực đạo kia nhỏ đến nỗi không đẩy ngã một cô gái.
Tư Tuyên Dương lập tức biết được anh đã dậy, thoáng thả chậm môi lưỡi vốn công thành chiếm đất, một bên hôn nhẹ, một bên đặt sau lưng Úc Sâm giúp anh thuận khí.
Cánh môi của Úc Sâm bị hắn hôn đến thủy sắc mênh mông, ửng đỏ nhiếp tâm, ngọt như mật, khiến hắn hận không thể mãi mãi nhấm nháp không buông, thậm chí nhai nát nuốt vào bụng.
"Em muốn.... Làm chết anh.....!"
Lồng ngực yếu ớt của Úc Sâm rõ phập phồng, hít vào từng tia dưỡng khí, lẩm bẩm mở miệng, đầu theo bản năng muốn ngưởng ra sau, nhưng bàn tay hữu lực trên cổ lại chặt chẽ giữ lấy anh, một chút cũng không cho anh trốn thoát.
Khi ý thức dần dần liên hệ với cảnh vật xung quanh, trước mắt Úc Sâm mới trở nên rõ ràng, thân thể anh vẫn còn yếu, cánh tay đẩy Tư Tuyên Dương ra ngoài, sức lực lại giống như dục cự toàn nghênh (1), một tý tác dụng cũng không có.
[(1) Dục cự toàn nghênh: muốn cự còn nghênh, muốn nghênh còn cự.]
Nhưng anh thật sự không muốn hôn nữa! Môi tê hết rồi!
Úc Sâm bi thương thở dài trong lòng, quyết định nếu cứng không được, vậy thì mềm!
Anh hoàn toàn buông lỏng lực đẩy, xụi lơ nằm trong lồng ngực của Tư Tuyên Dương, trong đôi mắt vốn dĩ vì mới tỉnh nên mông lung một tầng sương mù liên miên như mưa phùn, lúc này lại bị người giữ chặt không cho động, cảm giác ủy khuất nói đến là đến, viền mắt ửng đỏ kỳ thật dễ như trở bàn tay, sương mù thoáng chốc ngưng tụ thành giọt nước.
Nước mắt nóng ấm ào ào rơi xuống, nhỏ giọt lên sườn mặt và môi đang kề sát của Tư Tuyên Dương.
Sau khi ý thức được vệt nước dính trên da là gì, Tư Tuyên Dương vốn đang dính chặt lên người anh tức khắc cứng đờ, vội vàng lùi ra một đoạn, khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Úc Sâm, cả người hoảng đến rối loạn đầu óc.
"Sao, sao vậy? Tại sao lại khóc!?"
"Anh khó chịu......" Úc Sâm buồn bã nhíu mày, chậm rãi nhắm mắt.
Trái tim của Tư Tuyên Dương hung hăng siết chặt, luống cuống tay chân ôm lấy anh, nôn nóng cùng khẩn trương trong mắt dường như sắp hóa thành thực thể: "Khó chịu ở đâu?"
"Thở.... Em hôn anh đến không thể thở được! Choáng đầu....." Úc Sâm chôn mặt vào ngực đối phương, nắm chặt chăn, không dám nói nữa.
Anh sợ người này sau khi biết được màn lê hoa đái vũ này có một chút diễn xuất bên trong, sẽ đối xử tệ hơn với anh, thân thể mềm nhũn bất giác run lên.
"......"
Biết thân thể anh không có vấn đề lớn, Tư Tuyên Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi bình tĩnh, rũ mắt bất đắc dĩ nhìn người đang giả thành chim cút trong ngực, không nhịn được đưa tay xoa nhẹ đám tóc hỗn độn xõa tung kia.
Mái tóc mềm mại cuộn ở đầu ngón tay của hắn, hấp thu lấy ngón tay hắn giống như xúc tua có sinh mệnh, khiến hắn nhịn không được muốn đẩy tay đến sâu hơn, xoa càng nhiều.
Hắn hậu tri hậu giác nhận thức được bản thân mình có lẽ đã mắc chứng cơ khát da thịt với Úc Sâm, ở một lúc nào đó, nó có thể sẽ dọa người.
Chỉ là hắn không thay đổi được.
Tư Tuyên Dương nhận mệnh lắc đầu, mím môi mềm nhẹ xoa loạn đầu tóc, một lát sau mới quyến luyến chậm rãi rời đi, đầu ngón tay chậm rãi dịch xuống, nhẹ nhàng nắm lấy gáy của Úc Sâm, kéo anh ra khỏi ngực.
"Không phải nói khó thở sao? Tại sao lại chôn sâu như vậy? Trên ngực em có dưỡng khí à?"
Lệ trong mắt của Úc Sâm đã sớm bị cọ sạch lên người Tư Tuyên Dương, chỉ là khóe mắt còn mang một chút hồng nhạt, khi ngửa đầu về phía Tư Tuyên Dương, ý cười giảo hoạt đã lấp đầy đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Anh nghiêm trang nhéo ngực của Tư Tuyên Dương, cong mắt cười nói: "Trong thân thể đúng là không có dưỡng khí, nhưng mà anh có thể nỗ lực một chút, trở thành máy tạo oxy mỗi ngày đến hết quãng đời còn lại của em."
Trái tim chợt run động, ý cười ngạo nghễ trên gương mặt của Úc Sâm trực tiếp phản chiếu trong ánh nhìn run rẩy của Tư Tuyên Dương.
Hắn trầm mặc nhìn lâu thật lâu, để cho những cảm xúc hỗn loạn chiếm lấy mỗi một dây thần kinh, rồi ôm chặt lấy Úc Sâm, hôn lên mạch đập nóng bỏng bên gáy của anh, nhẹ giọng thì thầm.....
-- "Không cần cố gắng, anh sớm đã làm được rồi."
Úc Sâm rùng mình vì nụ hôn nóng bỏng này, không quay đầu lại, mờ mịt được người ấn vào lòng ngực: "Là sao?"
"Dưỡng khí," Tiếng cười trầm thấp của Tư Tuyên Dương vang lên bên tai, đôi môi dán lên vành tai trắng nõn thở ra từng luồng dòng khí, cả vành tai của Úc Sâm chợt đỏ bừng.
"Đi nào dưỡng khí tiên sinh, anh phải ăn tối."
"......"
Đừng thính đừng thính, đã triệt để thua trận, không còn sức nữa!
......
Sau khi Tư Nam và Lạc Vũ trở về phòng, nhìn Úc Sâm yếu ớt cùng Tư Tuyên Dương khí định thần nhan bên cạnh bàn, lại nhìn đến vành tai ửng đỏ chưa lui của Úc Sâm, trong lòng bấm tay tính toán, chắc hẳn vừa rồi đã xảy ra vài hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi.
Vô cùng đau đớn thở dài, Tư Nam không dám âm dương quái khí tìm xúi quẩy, chờ đến khi từng người chuẩn bị xong, nhiệt độ vào ban đêm ở hải vực cũng giảm xuống cực thấp.
Dùng que diêm đốt đèn dầu hỏa sau đó lên giường, vốn tưởng rằng đêm nay vị hải yêu xinh đẹp kia sẽ lại lần nữa xuất hiện, nhưng không ngờ rằng một phòng bọn họ lại an ổn vượt qua một đêm, không xảy ra chuyện gì.
-------------------------------------
Có độ ấm cơ thể của Tư Tuyên Dương, ngủ say một giấc, cơn sốt của Úc Sâm đã lui đi nhiều, vốn dĩ có thể một thân sảng khoái tỉnh giấc, ai ngờ khi thái dương hạ nắng xuống mặt biển, lại chợt tỉnh giấc trong tiếng khóc than và chửi rủa ngoài cửa.
Ngay khi tỉnh, tiếng tim đập thình thịch thậm chí có thể che lấp ồn ào ngoài phòng, Úc Sâm dựa vào cổ của Tư Tuyên Dương, trên trán là những giọt mồ hôi lạnh, dồn dập thở dốc, khó chịu rên rỉ.
Tim đập nhanh vì giật mình hay hạ đường huyết không biết cái nào đến trước, nhưng lại đồng thời làm bạn mà đến, sau đó tàn phá cơ thể của anh, tim đập nhanh và choáng váng thật lâu sau đó cũng không thể bình phục.
Tư Tuyên Dương cầm lấy bàn tay đang đè chặt ngực của anh, đặt nơi trái tim nhẹ xoa, tay kia che đi tai ngoài của anh, mềm mại nhẹ hôn lên mí mắt nhắm chặt của anh, lẳng lặng bên anh.
Tư Nam nhíu mày chậm rãi ngồi dậy, thấp giọng nói với Tư Tuyên Dương: "Anh ra ngoài xem thử."
Đợi đến khi anh cùng Lạc Vũ phủ thêm áo ngoài rời đi, Tư Tuyên Dương lại cúi đầu hôn lên khóe mắt của Úc Sâm, hắn không dám ôm chặt lấy người trong lòng ngực, sợ trái tim anh vốn đã chịu đè ép sẽ càng không thoải mái.
Nhưng khoảng cách bé nhỏ như vậy lại khiến hắn vô cùng lo âu, luôn cảm thấy Úc Sâm bị bỏ lại một mình trong đau đớn dày vò, mà hắn ngay cả một chút cũng không thể gánh vác cùng anh.
Cảm giác bất lực này giống như một thanh đao cùn tàn nhẫn, chậm rãi cắt lấy trái tim của Tư Tuyên Dương.
......
Một lúc lâu sau, cơn choáng váng mới giảm đi đôi chút, Úc Sâm chậm rãi mở mắt, hô hấp trở nên chậm và nặng nề.
Hắn nhìn Tư Tuyên Dương chằm chằm, đôi môi giống với gương mặt, không thấy một chút huyết sắc, khẽ mấp máy, giọng nói yếu ớt chất vấn hắn: "....... Tại sao em lại không ôm anh?"
Ánh mắt của Tư Tuyên Dương sâu lắng như mặt biển tĩnh lặng, bên dưới lại sóng ngầm mãnh liệt, nhẹ giọng nói: "Em sợ đè nặng lên anh sẽ không thoải mái."
Thân thể vẫn mềm nhũn tê dại, muốn hoạt động một chút phải gắng sức một phen, Úc Sâm rũ mắt, lúc anh không cười, sắc mặt khí chất lạnh lẽo như hàn quang trên đao, lại mang theo cảm giác bệnh tật nhợt nhạt yếu ớt, khiến cho trái tim của Tư Tuyên Dương siết chặt.
Nhưng không duy trì được bao lâu, giữa mày của Úc Sâm lại xuất hiện biểu tình giận dỗi như một đứa trẻ, đánh tan vẻ lạnh lẽo kia, không vui mở miệng: "Vậy hiện tại em phải ôm anh, anh...... Anh lạnh!"
Anh làm sao có thể không biết Tư Tuyên Dương nghĩ gì, cho dù đầu choáng mắt hoa, cho dù đối phương che giấu rất khá, anh cũng cảm thụ được cảm xúc của người bên cạnh đang khắc khoải và đau lòng tột độ.
Thật ra nỗi đau nóng lòng sốt ruột không kém mấy so với nỗi đau thể xác mà anh phải chịu, bởi vì Tư Tuyên Dương yêu anh rất nhiều -- đây là điều Úc Sâm vô cùng chắc chắn.
Chỉ là anh cũng sẽ đau lòng......
Mặt nạ bình tĩnh trên gương mặt của đối phương quả nhiên vì câu nói của anh mà nứt ra một khe hở.
Tư Tuyên Dương mím môi, ánh mắt trầm lắng nhìn anh hồi lâu, nhẹ lau đi mồ hôi trên trán của Úc Sâm, đưa tay vòng lấy anh, lại cẩn thận siết chặt.
......
Dính nhau nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người Tư Nam mới đẩy cửa đi vào, sắc mặt không tốt cho lắm.
Úc Sâm ngẩng đầu nhìn anh: "Sao thế? Lại có người chết?"
"Cậu không sao chứ?" Tư Nam xem xét sắc mặt của Úc Sâm, thấy anh không dọa người như lúc trước, mới chậm rãi giải thích.
"Không có chết, là bị thương nặng, phòng ở cuối hành lang kia, một cô gái tên Tư Mã Nguyệt," Anh đè thấp giọng, "Hải yêu móc một bên mắt của cô ta."
"Đệt! Còn có trò này?" Úc Sâm kinh ngạc, không trách sao sáng sớm người ta lại hét ầm lên, "Móc mắt? Chẳng lẽ không chết vì mất máu?"
"Hẳn là hải yêu cố tình đi, khiến cho cô trải qua chuyện này, lại không muốn mạng của cô, còn có thể tung tăng nhảy nhót đánh người, chỉ là mù một bên mắt, cũng không biết sau khi trở về hiện thế sẽ chuyển hóa thành bệnh gì"
"Đánh người? Đánh ai?"
"Đánh bạn cùng phòng của cô ấy, người đó là một giáo viên trẻ tuổi đã mua một bộ đồ ăn ở thị trường phục cổ, tên là Nghiêm Hạo, đây là lần thứ hai bị truyền tống." Tư Nam giải thích.
Lạc Vũ một bên chán ghét lắc đầu bổ sung: "Hai người họ gặp nhau lần đầu ở boong tàu, Tư Mã Nguyệt mời người ở chung, nói rằng giúp đỡ lẫn nhau khi xảy ra nguy hiểm, nhưng lúc bị móc mắt lại đổ hết lên đầu Nghiêm Hạo."
"Trách hắn không kịp cứu cô ta?"
"Không, không phải," Tư Nam cười đến ý vị thâm trường, "Tư Mã Nguyệt giận vì hải yêu trong ảo cảnh, giả dạng thành Nghiêm Hạo lừa gạt cổ."
[Yo, chắc mấy bạn cũng biết vụ 15 bé chó và 1 chiếc mèo rồi phải khum? Mấy nay tui đi combat với cái lũ thượng đẳng kia, chỉ là mọi chuyện đi quá xa rồi nên tui xin rút lui, tui cũng không quá mong chờ gì về việc Việt Nam có luật bảo vệ chó mèo.]