Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 1: Đồng Hồ Treo Tường Cổ Quái






Quạ đen trong tâm trí bay lượn mười ba lần trên bầu trời đầy mây, sau đó ý thức của Úc Sâm mới bị một lực đẩy kịch liệt đưa trở lại hiện thực.

Tiếng chim hót thanh thúy linh hoạt kỳ ảo bên tai dần dần rõ ràng, Úc Sâm nhíu mày xoa bóp mũi, ách giọng hỏi: "Đến rồi?"
"Xe tôi dừng hai phút! Nãy giờ vẫn gọi cậu nhưng không thấy phản ứng, xảy ra chuyện gì?"
Tư Nam nghiêng người, dùng mu bàn tay đặt lên trán Úc Sâm, không có nóng, chỉ có mồ hôi lành lạnh đầy tay.

"Mở điều hòa rồi mà còn chảy nhiều mồ hôi như vậy? Ác mộng sao?"
Tư Nam chế nhạo liếc mắt nhìn người sắc mặt khó coi đang ngồi ở ghế phụ, một bộ dạng vui sướng khi người gặp họa: "Úc ca của tôi cũng có ngày hôm nay....!Ây! Ây ây ây....!Đừng động thủ đừng động thủ! Tôi sai rồi!"
Úc Sâm dùng khuỷu tay siết chặt lấy cổ bạn tốt, mắt phượng híp lại thành khe, cười đến tà khí trương dương, đem toàn bộ mồ hôi trên trán cọ lên quần áo của Tư Nam.

"Còn biết sai à? Nói cho cậu biết, muộn rồi!"
“Ây dừng dừng dừng......” Tư Nam vỗ vỗ cánh tay trên cổ, "WeChat của tôi! WeChat vang lên!"
Thật vất vả lắm mới được giải thoát, Tư Nam một bên lẩm bẩm sức lực tại sao lại lớn như vậy, một bên lấy điện thoại mở WeChat.

Úc Sâm không để ý đến anh, lấy một miếng khăn giấy, vừa lau mồ hôi trên trán, vừa mở cửa bước xuống.

Nơi đây là biệt thự nằm ở lưng chừng núi của Tư gia, cách khá xa các hộ gia đình cùng nhà đầu tư khác, tính tư mật cực cao, dựa núi gần sông, chân núi là công viên ngập nước, trong sân cây xanh lại nhiều, cho dù là mùa hè, không khí cũng không quá oi bức như trong thành phố.

Cũng không biết vì sao, sau khi hắn bước lên máy bay từ Bangkok về nước, trong lòng luôn thấp thỏm lên xuống, xao động dị thường, cùng với vài giấc mơ kỳ quái.


Cho tới bây giờ cũng chưa bình tĩnh lại.

Tư Nam lên WeChat xong, từ ghế lái đi ra, đem chìa khóa vứt cho Úc Sâm, đi đến sau xe mở cốp.

“Cậu đi mở cửa trước, tôi đem đồng hồ treo tường vào."
Úc Sâm hoạt động cổ, lắc lắc chìa khóa: "Chuyển thứ đó vào làm gì? Nặng như gạch, không phải ngày mốt sẽ đưa nó tới nhà bà ngoại cậu sao?"
“Em trai tôi lát nữa sẽ đến tìm tôi, ngày mốt lấy xe đi với tôi, trước cho nó xem mở mang tầm mắt."
“Ồ......” Úc Sâm kéo dài âm, mắt nhìn thái dương rực rỡ phía bầu trời, trước khi Tư Nam phản ứng lại gọi anh đến hỗ trợ, quyết đoán cất bước đi, mở cửa vào nhà, che đi âm thanh trách móc oán giận phía sau.

Đại khái là do Tư Nam đã báo trước hôm nay sẽ về nhà, trong nhà đã được dì giúp việc dọn dẹp sạch sẽ thoải mái khoan khoái, điều hòa trung tâm cũng đang hoạt động.

Từ tủ lạnh lấy ra hộp sữa bò nguyên chất, Úc Sâm nhảy lên sô pha, tinh tế hồi tưởng những giấc mộng kỳ quái trên đường.

Nhưng mặc kệ anh vắt óc nghĩ ra sao, cảnh trong mơ luôn lướt qua giây lát, chỉ cảm thấy bầu không khí u ám, bầu trời dường như muốn rơi xuống.

Không biết từ khi nào, Tư Nam đã ôm cái rương bự hùng hùng hổ hổ mà vào được.

“Không có lương tâm, anh em chẳng lẽ chính là hố nhau hay sao, tay tôi muốn gãy....."
Úc Sâm làm ổ trên sô pha, hút hộp sữa bò đến rột rột vang lên, liếc mắt nhìn Tư Nam: "Tư Tư này chúng ta cùng nhau thông não một tý, cậu xem, cái này là do cậu mua ở Bangkok, mua về để làm lễ vật tặng cho bà ngoại cậu vào ngày sinh nhật, nhìn tới nhìn lui cũng là do cậu muốn cho em trai cậu xem, quyết định chuyển đến cũng do cậu nghĩ ra, tôi hố cậu chỗ nào?"
“Mua nó là do cậu đề nghị đó!" Tư Nam trợn mắt, "Còn nữa, đừng gọi tôi là Tư Tư, cái này quá ẻo lả rồi!"
Úc Sâm rất biết lắng nghe: "Được, Nam Nam, phải thêm vào một từ, mua là do cậu buộc tôi đề nghị cậu."
“......”
“Em trai cậu khi nào đến? Tên cậu ấy là gì?"
“Tư Tuyên Dương, thời điểm chat WeChat với tôi còn nói là mười phút nữa, lúc này hẳn là......!Tới rồi!”
Ngoài phòng truyền đến tiếng xe việt dã.

Tư Nam đứng dậy đi đón, Úc Sâm xuất thần trừng mắt nhìn trần nhà, đôi mắt không chớp lấy một cái, tùy tay ném hộp sữa bò đã cạn sạch vào thùng rác cách đó sáu mét, sau đó nể tình lười nhác trở mình, mặt hướng ra bên ngoài.

Phản ứng đầu tiên khi thấy người đã đến chính là —— gien của Tư gia thật tốt.

Giây phút này tựa như thái dương ngoài phòng mang theo ánh sáng chiếu xuống gian nhà, người cũng như tên, rực rỡ như nắng, tinh thần phấn chấn tràn đầy, đôi lông mi dài mềm mại chiếu ra một bóng mờ phía dưới đôi mắt làm nhân tâm ngứa ngáy, giữa mày còn mang theo bốc đồng và hồn nhiên chỉ những người trẻ tuổi mới có, so với anh khác một trời một vực.

Một khắc Tư Tuyên Dương nhìn đến Úc Sâm, cũng sửng sốt hai giây.

Người nọ nằm nghiêng trên sô pha, mái tóc mềm mại đen như mực buông nhẹ đáp lên vai cổ trắng nõn lõa lồ, theo làn gió nhẹ nhìn đến đôi mắt bất minh bên trong không có chút xấu hổ khi đối diện với người xa lạ, cũng không có bất luận cái gì gọi là tự giác của khách, tựa như cái móc giữ chặt lấy hắn, khiêu khích, ngả ngớn, bạo dạn.

Rõ ràng ăn mặc không rực rỡ, lại cho người ta một cảm giác nùng mặc trọng thải (1).

[(1) Nùng mặc trọng thải (浓墨重彩): mực đặc màu đậm | ra sức miêu tả | nổi bật; bắt mắt.]
Nhìn nhau vài giây, khóe miệng lại bỗng nhiên gợi lên một nụ cười Tư Tuyên Dương nhìn không hiểu.


Mặc dù xem không hiểu, nhưng hắn cũng không cho rằng ý cười này mang theo ý tốt.

Trong lòng Tư Tuyên Dương đối với biểu tình âm dương quái khí kia có chút bực bội, cười lạnh một tiếng, dời ánh mắt đi, chỉ vào cái rương lớn trên mặt đất hỏi Tư Nam: "Là cái này?"
“À đúng đúng đúng......” Tư Nam không nhận thấy vài giây sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, trước khi mở rương còn nhiệt tình lôi kéo Tư Tuyển Dương bước lên phía trước hai bước.

“Đây là em trai của tôi, Tư Tuyên Dương, Tuyên Dương đây là bạn tốt nhất của anh, tên là Úc Sâm, anh có nhắc đến cậu ấy với em vài lần rồi đó."
“Ừm...” Tư Tuyên Dương không mặn không nhạt đáp, lực chú ý lại lần nữa chuyển đến cái thùng trên mặt đất.

Cái rương rất lớn, cậu khó có thể tưởng tượng được lại có người kiên nhẫn đến vậy, đi du lịch bên ngoài lại còn vất vả đem thứ này về.

Theo động tác mở rương của Tư Nam, tầng tầng bọt biển chống sốc bị lấy ra, xốc lên lông nhung thiên nga màu đen, đồ vật bên trong cũng dần lộ ra.

Úc Sâm ngồi dậy từ trên sô pha, cho dù đã xem qua rồi, nhưng khi anh xem lại một lần nữa, vẫn như cũ kinh diễm trước cái đồng hồ treo tường tinh mỹ dày nặng này.

Đại khái là đồ cổ thập niên 60-70, chỉnh thể lộ ra một khí chất lịch sử cổ kính, trọng chùy, kim cơ khí, hoàng đồng, kim bạc, trục bánh răng kết nối với nhau, được khảm đến kín kẽ, xúc thủ sanh lượng, vầng sáng lưu chuyển, thậm chí có thể cảm nhận được thời gian như nước, hình ảnh từ từ nhỏ giọt chậm rãi chảy qua mặt đồng hồ.

Tựa như có chung linh hồn xa lạ, nhìn lâu ý thức người sẽ bị hút vào.

“Đẹp đúng không, anh trai em rất tinh mắt đi?"
Nhìn Tư Tuyên Dương đang xem chằm chằm chiếc đồng hồ treo tường đến xuất thần, đắc ý trên mặt Tư Nam đều muốn hóa thành nước chảy xuống, Úc Sâm không đành lòng nhìn thẳng mà quay mặt đi.

“Đẹp......” Tư Tuyên Dương liếc mắt nhìn anh trai ruột đắc ý dào dạt, vẻ mặt có chút cạn lời.

"Đây là hàng second-hand anh mua ở chợ Thái Lan?"
“Cái gì mà hàng chợ second-hand, là thị trường phục cổ!” Tư Nam ồn ào.

“Cũng giống nhau thôi,” Tư Tuyên Dương bực bội dùng ngón tay xoa huyệt Thái Dương, thở dài.

“Vậy nên thứ anh đưa cho bà ngoại vào ngày sinh nhật thứ 80, chính là một chiếc đồng hồ? Tặng đồng hồ? Còn là hàng second-hand?"
Úc Sâm sửng sốt, chuyện này anh với Tư Nam khi ấy không nghĩ đến, chỉ nhìn vào giá trị.

Tư Nam còn chưa kịp phản ứng lại, vẻ mặt ngốc ngốc: "Nó đẹp mà, không được sao?"
“......!Anh thật sự có bệnh.”
"Quá trớn nha Tư Tuyên Dương! Bạn anh vẫn còn ở đây, không thể trắng trợn táo bạo vũ nhục anh như vậy."
“......!Đầu anh có lỗ."
“......”
————————————————
Ầm ĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không đi đến kết quả gì, Tư Nam cảm thấy lễ vật này không hề có vấn đề gì, đồng âm với không may mắn chỉ là mê tín, Úc Sâm tất nhiên cũng lười nói.

Chỉ là đêm đó vào thời điểm chuẩn bị ngủ lại.


Tư Tuyên Dương thừa dịp Tư Nam không chú ý, tới ‘xúi giục’.

Úc Sâm bị lôi kéo cánh tay, không chút giãy giụa theo cậu ra sau vườn.

Tư Tuyên Dương không nhẹ không nặng buông tay anh ra, nhíu mày vẻ mặt không kiên nhẫn: “Anh khuyên anh trai tôi đừng tặng thứ đồ kia vào ngày mốt, không may mắn, đến lúc đó dì của tôi bọn họ lại hét lên, phiền chết người."
Úc Sâm rất có hứng thú híp mắt lại: “Tại sao lại bảo tôi đi?"
Tư Tuyên Dương liếc anh một cái: "Đừng cho là tôi không nhìn ra chuyện gì anh trai tôi cũng nghe theo anh."
“Ha, lời này thật kỳ quái, vì sao em lại cảm thấy chuyện gì Tư Tư cũng nghe tôi?"
Úc Sâm lười biếng dựa vào cột nhà, lại thấy Tư Tuyên Dương sau khi nghe được cái xưng hô Tư Tư này, đầu tiên là ghét bỏ trợn mắt trắng, sau đó không biết liên tưởng đến cái gì, bỗng nhiên cứng đờ, tròng mắt tựa hổ phách gắt gao nhìn chằm chằm mặt Úc Sâm gần nửa phút.

Tầm mắt Tư Tuyên Dương chuyển từ khuôn mặt lãnh diễm dời đến mái tóc đen cập vai, biểu tình càng thêm quỷ dị, nhìn kỹ còn có một tia khiếp sợ, trong khiếp sợ thậm chí còn lộ ra một chút bừng tỉnh đại ngộ, cực kỳ phức tạp.

Tiếp theo xấu hổ mà thu hồi ánh mắt, không nói một lời, tay chân cứng còng trở về phòng.

Úc Sâm ngước mắt lên xem một loạt phản ứng này của cậu, gãi gãi đầu, trong đầu thiên mã hành không mà xâu chuỗi một phen, một cái kết luận dở khóc dở cười được sinh ra.

Anh nghe hương sơn chi trong sân, sung sướng cười thành tiếng.

—— hoá ra vị tiên sinh không vui này, đang nhầm tưởng anh là bạn trai của Tư Nam?
Liên tưởng đến hai năm trước lúc Tư Nam đại náo bữa tiệc của Tư gia, hơn nữa còn cao giọng come out có thể đã đánh sâu vào Tư Tuyên Dương lúc đó còn học đại học, nghĩ lại vừa rồi sắc mặt bất chợt thay đổi, Úc Sâm cảm thấy rất có khả năng anh đã bị Tư Tuyên Dương xem thành nhân tình của Tư Nam.

Hiện thực kỳ diệu cỡ nào.....!
Dựa vào cớ vì bạn bè giải ưu, để Tư Tuyên Dương nhanh chóng tiếp thu chuyện anh trai hắn gay thật, cũng vì thỏa mãn ác thú trong lòng, Úc Sâm không để ý hình tượng nhân tình hay là gian phu của mình chút nào, hơn nữa lúc đi ngang qua cửa phòng ngủ Tư Tuyên Dương, giống như tùy ý hỏi một chút về hiệu quả cách âm của căn nhà thế nào.

Sau đó được Tư Tuyên Dương ngoài cười nhưng trong không cười lễ phép hồi đáp: Rất tốt.

Úc Sâm làm bộ thở phào nhẹ nhõm một hơi, giúp Tư Tuyên Dương đóng cửa lại, nụ cười xấu xa ở khóe miệng giấu thế nào cũng không được.

Anh quang minh chính đại bước vào phòng Tư Nam, xách bạn tốt tám năm trên giường ném xuống đống chăn nệm dưới đất, làm lơ ánh mắt giả vờ đáng thương của anh, yên tâm thoải mái làm tu hú chiếm tổ tiến vào mộng đẹp, chuẩn bị dưỡng lại tinh thần bị ác mộng quấn lấy vào buổi chiều.

Ai ngờ nửa đêm lại bị tiếng chuông nặng nề làm bừng tỉnh..