Cô ngay cả được Sở Thế Tu ôm cũng không xứng......
Nước mắt rơi xuống mãnh liệt, Cố Tiểu Ngải cắn chặt môi khắc chế thanh âm
nức nở, sau một lúc lâu, mới gian nan nói, “Vâng...... Đã lâu không gặp.”
Bất kể cô đã cật lực khống chế được cảm xúc, nhưng thanh âm nghe qua vẫn là nghẹn ngào.
Nghe vậy, Sở Thế Tu thân mình chấn động.
Lời của cô xa cách vượt quá mức tưởng tượng của anh.
So với cô bé trước kia từng tìm thấy mình, chưa từng nói chuyện với mình khách khí như vậy.
Tay anh chậm rãi buông thân thể cô ra.
Cố Tiểu Ngải theo bản năng quay đầu đi, nhưng nước mắt ràn rụa đã rơi vào trong tầm mắt Sở Thế Tu.
Sở Thế Tu ngơ ngẩn, hai tay thật cẩn thận nâng lên mặt của cô, lời nói nhẹ giọng nhỏ nhẹ, “Như thế nào lại khóc? Không được khóc, đừng khóc Ngải
Ngải......”
Tim của anh đau đều ngấn ở trong mắt.
Giống như đang cầm châu báu quý giá, Sở Thế Tu một chút một chút thay cô lau
nước mắt, dịu dàng dỗ cô, “Đừng khóc, nhiều năm như vậy không gặp, như
thế nào vừa thấy anh đã khóc.”
Bởi vì cô ở trong lòng anh tồn tại suốt chín năm......
Bởi vì cô trong lòng anh đã khắc sâu, chạm vào liền đau.
Cố Tiểu Ngải gian nan hướng anh lộ ra tươi cười, đưa tay lau nước mắt.
Sờ sờ tóc ẩm ướt của cô, Sở Thế Tu nhợt nhạt nhíu mi, “Như thế nào biến thành như vậy?”
Cố Tiểu Ngải có chút bối rối cúi đầu, tóc ẩm ướt, trên mặt tất cả đều là
nước mắt...... Cô hiện tại bộ dáng nhất định rất khó xem.
”Đến đây.” Sở Thế Tu nhẹ giọng nói, lôi kéo tay cô đẩy ra một cửa phòng đi vào.
Cố Tiểu Ngải cúi đầu, vừa hay nhìn thấy ngón áp út của anh đeo nhẫn kim cương.
Biểu tượng cho hôn ước cùng tình yêu.
Cố Tiểu Ngải không cần nghĩ ngợi thu hồi tay của mình, Sở Thế Tu dừng lại
động tác, ngạc nhiên nhìn tay mình dừng tại giữa không trung.
Nhiều năm như vậy trôi qua, cô đối với anh trở nên xa lạ đến thế sao?
Ngay cả anh nắm tay cô đều trốn tránh?
”Thực xin lỗi, anh mạo phạm em sao?” Sở Thế Tu đứng ở cửa nhẹ giọng nói, đáy mắt dịu dàng xẹt qua một chút đau thương.
Anh làm sao có thể mạo phạm cô chứ? Anh làm cái gì đều vĩnh viễn sẽ không mạo phạm cô.
”Không có.” Cố Tiểu Ngải thản nhiên cười cười.
Nói như vậy thản nhiên đúng rồi, khoảng cách hai người nhất thời lại nhiều lên.
Thật giống như chính là hơn hai năm không thấy mặt bằng hữu bình thường, xấu hổ tìm không ra lới nói thích hợp.
Hai người đứng ở cửa gian phòng đối diện, Sở Thế Tu nhìn cô tựa hồ có rất
nhiều lời, đến cuối cùng chính là lễ phép nén lại mở cửa ra, “Vào đi.”
Giọng nói của anh khe khẽ giống như sợ cô bị dọa cho sợ.
Ngữ khí trở nên thật cẩn thận.
”Vâng.” Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, theo bên cạnh anh đi vào phòng.
Đây là một phòng trong khách sạn, cách bố trí ấm áp mà lịch sự tao nhã,
giường đôi, sô pha, Piano, rèm cửa dài xuống đất......
Cố Tiểu Ngải có chút không tự nhiên ngồi xuống sô pha, Sở Thế Tu vào trong phòng tắm lấy ra một cái khăn mặt đưa cho cô.
”Cám ơn.” Cố Tiểu Ngải lễ phép nói, cầm khăn mặt lau tóc.
”Ngải Ngải, đừng có khách khí với anh như vậy.” Sở Thế Tu cười khổ mà nói, giọng nói thoải mái động lòng người.
Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải tâm run lên.
Bọn họ trong lúc đó...... Xác thực có chút khách khí.
Sở Thế Tu không có rời đi, ngồi vào trên tay vịn sô pha bên cạnh cô, chân
dài bắt chéo, cúi đầu lẳng lặng nhìn cô chăm chú, thỉnh thoảng lúc cô
lau tóc đẩy ra trên mặt anh.
Cẩn thận như thế, dịu dàng như anh.
Nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, Cố Tiểu Ngải mới phát hiện anh kỳ thật cùng trước kia có khác nhau.
Mặt mày nẩy nở hơn, ngũ quan Sở Thế Tu so với trước đây trở nên sâu sắc
hơn, mạnh mẽ hơn so với khí chất dịu dàng trước kia, cùng với trên người phát ra hương bạc hà làm cô mê hoặc.
Hai người đều không có nói nữa, trong lòng trống trơn bỗng nhiên trở nên hít thở không thông, có chút xấu hổ.
Cố Tiểu Ngải dùng sức lau tóc, mượn việc này che dấu tim đập loạn nhịp của chính mình.
Sở Thế Tu tầm mắt vẫn dừng ở trên người cô, tinh tế đánh giá.
Cô hôm nay tuy rằng ăn mặc cũng ổn, nhưng là hình tượng lại tệ hết biết rồi, thảm hại không chịu nổi.
Trầm mặc thật lâu, Cố Tiểu Ngải rốt cục cố lấy dũng khí mở miệng......
”Anh sống ổn không?”
”Em thế nào?”
Hai người trăm miệng một lời, sau đó trong phòng khách sạn to như vậy lại lặng im.
Sở Thế Tu lại nở nụ cười, khí khái trên mặt anh lộ ra một cái tươi cười
dịu dàng, tay vuốt vuốt tóc cô, giọng nói êm tai, “Anh tốt lắm. Em thế
nào?”
Anh tốt lắm, chính là thực nhớ thương em.
Nhớ thương em quá được không, thương trong nhà của em xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể hay không một lần nữa khôi phục lại.
Nhìn cách ăn mặc của cô hôm nay so với thân phận tiểu công chúa trước kia cũng không khác biệt lắm.