Cô muốn có quan hệ thật tốt nên bấu víu ở cây cao này.
Một câu nói của hắn có thể đem cô lên hàng ngôi sao quốc tế, hơn nữa, ông trời ban cho khuôn mặt tuấn tú như vậy cô cầu còn không được.
*************
Không khí hơi hơi lạnh, giữa hai chân ẩm cùng với bị vật bén nhọn làm đau, Cố Tiểu Ngải khôngcoi trọng dựa lưng vào lưới sắt ngồi xuống.
Hôm nay, cô bị một nam nhân xa lạ cưỡng bức .
Cô làm sao có thể đem mình biến thành bộ dạng như vậy, vì một tin tức bát quái, giá trị sao?
Bả vai không nhịn được run run lên, nước mắt rốt cục rơi xuống.
Tay mảnh khảnh nắm chặt trước ngực áo, Cố Tiểu Ngải thất thanh khóc rống lên.
Cởi áo lông buộc bên hông che chiếc váy ngắn, che dấu cái mông, Cố Tiểu Ngải mới miễn cưỡng trở lại ngôi nhà nhỏ bé, hay đúng hơn là nhà của cậu cô.
"Tiểu Ngải, con tối hôm qua bỏ đi thủ điểm, thế nào, có chụp được sinh vật thần bí nào không?" Cậu Diệp Vĩnh Thành mang theo cặp tài liệu trong phòng đi ra gặp được cô liền hỏi, người nam nhân bốn mươi tám tuổi, bụng giống như bụng bia.
Hết lần này đến lần khác sự nghiệp đều không thành công, luôn luôn làm ra bộ dáng như sắp chết đến nơi rồi.
Cố Tiểu Ngải cười khổ một tiếng, "Không có."
Cô vốn là muốn chụp ảnh để có thể làm cho tòa soạn báo hồi sinh mãnh liệt, đáng tiếc hiện tại, cô ngay cả mình còn không thể lo được.
"Không có coi như xong, cậu đi làm trước." Cậu tính tình nhu thuận vỗ vỗ bả vai cô liền đi ra ngoài.
Trong phòng truyền tới tiếng hét chói tai của mợ, "Ngày hôm đó con còn chưa có! Diệp Vĩnh Thành, người khác là nam nhân ông cũng là nam nhân, người khác đều mang gia đình chuyển vào nội thành, nhà càng ngày càng lớn, ông là kẻ vô tích sự, còn mang cái con riêng trở về ở liền chín năm!"
Cô - Cố Tiểu Ngải chính là cái con riêng kia.
Chín năm trước, cô còn là một nữ sinh trung học, công ty của ba cô tuyên bố phá sản, bị tuyên án ngồi tù, mẹ cô nhảy lầu tự sát.
Cô từ địa vị một tiểu công chúa trong một đêm. . . . . . biến thành người vô gia cư.
May mắn, cô còn có cậu, ông ấy thu dưỡng cô, cho cô làm ở toàn soạn báo.
Tùy tay đóng sầm cửa phòng, đem tiếng mắng của mợ quăng hết thảy ngoài cửa, Cố Tiểu Ngải vọt vào tắm rửa, nước trong phòng cô từ trước đến nay không quá ấm áp, luôn ấm ấm nhưng không lạnh.
Nhìn trong gương, da thịt trắng như tuyết có mấy chỗ bị bóp đến đỏ hồng, nhìn thấy ghê người.
Hình ảnh nam nhân kia chiếm đoạt cô hiện lên rõ rệt trước mắt.
Hơi thở của hắn cực nóng, tiếng nói trầm thấp như ma. . . . . . vây quanh cô, cắn nuốt cô, tước đoạt trong sạch của cô . . . . .
Tay hắn không kiêng nể gì chạy ở trên người cô vuốt ve.
Nụ hôn của hắn như cướp đoạt, giống như răng cầm thú cắn cô mỗi một tấc. . . . . .
Làm sao có thể tồn tại một nam nhân vô sỉ tàn ác như vậy.
"Xoát ——"
Không còn muốn nghĩ đến nữa, Cố Tiểu Ngải vặn vòi nước chuyển sang lạnh, nước trong vòi hoa sen lạnh như băng trôi xuống dưới, cô lạnh phát run nhưng lại thư thái rất nhiều.
Mặc váy ngủ từ phòng tắm đi ra, Cố Tiểu Ngải trực tiếp đem quần áo mặc hôm nay cùng áo lông xé rách quăng vào thùng rác, ghê tởm.
Nhìn ảnh chụp chung cùng ba mẹ trước đây, trong ảnh chính mình cười đến vui vẻ cực kỳ, miệng a thật to .
Khi đó chính mình, ngay cả ưu sầu là cái gì cũng đều không hiểu.
Có lẽ ông trời cho rằng cô trước đây sống quá mức vui vẻ rồi nên về sau tất cả gian khổ đều quăng cho cô.
Hiện tại, chính mình cũng quên hai chữ vui vẻ viết như thế nào rồi.
Hốc mắt đột nhiên có chút ẩm ướt, Cố Tiểu Ngải một tay lấy ảnh chụp chung để ở trên bàn, không nhìn ảnh chụp một nhà hạnh phúc nữa.
Ra ngoài mua thuốc tránh thai uống vào, Cố Tiểu Ngải liếc đến một thiết bị chụp ảnh một bên, trước mắt lại hiện ra gương mặt Lệ Tước Phong.
Một người nam nhân cuồng vọng, kiêu ngạo, vô sỉ.
Nhưng cô còn phải đi tìm cái tên nam nhân kia.
Nam nhân kia có thể kêu lên tên của cô, nhất định biết cô, vô cùng có khả năng thật sự đem đoạn phim ngắn sĩ nhục đó phát tán cho những người cô biết.
Cô làm sao còn có thể sinh tồn ở thành thị này nữa, như thế nào chờ ba ra tù?
Không thể để cho phim ngắn này lộ ra được, cô chỉ có thể coi như bị chó cắn.
Hôm sau, Cố Tiểu Ngải tới Thiển Thủy Loan, lại bị chặn ở bên ngoài.
Đã sớm nghe nói Thiển Thủy Loan là khu nhà cao cấp, cả nước chỉ có một phần nhỏ người ở, cô trừ bỏ cơ hộixa vời không còn phương pháp.
Không hiểu qua bao lâu, bảo vệ chuyên nghiệp bỗng nhiên mở cửa ra, đi đến bên ngoài cúi đầu khom lưng, "Lệ tiên sinh đã trở lại."
ChiếcFerrari màu đỏ đẹp mắt tiến vào, cô từng thấy qua.
Cố Tiểu Ngải ngay cả người trên xe cũng chưa kịp thấy rõ.
Giây tiếp theo, Ferrari chuyển tốc độ xe, đứng ở trước mặt cô.
Nam nhân ngồi chỗ tay lái một đầu tóc ngắn gọn sạch sẽ, hình dáng khắc sâu tuấn tú, mặt nghiêng đường cong hoàn mỹ, một đôi mắt thâm thúy giống thú săn mồi có chút hăng hái nhìn chằm chằm cô, thêm một phần diêm dúa lẳng lơ. . . . . .