Lúc trước Quan Nana
có một bạn trai phía chính phủ, bị chụp cảnh giường chiếu tại khách sạn
Hàn tinh nên danh dự xuống dốc không phanh.
”Cố Tiểu Ngải! Cô không chết tử tế được đâu!”
Quan Nana ngã ngồi dưới đất tê tâm liệt phế hô to.
Lười để ý tới cô ta nói cái gì, Cố Tiểu Ngải xoay người liền hướng ngoài cửa đi, Liễu Tử Mật vẫn trầm mặc đứng ở một bên, thần sắc có chút thất
vọng, không biết đang suy nghĩ gì.
Trừng mắt nhìn Liễu Tử Mật
liếc một cái, Cố Tiểu Ngải mở cửa phòng rửa tay ra rời đi, bên trong lập tức truyền ra tiếng kêu khóc lớn tiếng của Quan Nana.
Tiếng khóc như vậy nghe qua tê tâm liệt phế.
Nếu đứng ở góc độ những người đứng xem, nghe được Quan Nana như vậy đau đớn, có lẽ cô còn có thể đồng tình một chút......
Nhưng hiện tại...... Cô thực không thể đồng tình được.
Đầu tóc Cố Tiểu Ngải vẫn ướt sũng tiếp tục ở hành lang khách sạn đi tới, lạnh làm cho cô hắt hơi một cái.
Từng gian cửa một đi qua, vẫn không tìm được phòng bày vật phẩm bán đấu giá.
Đúng rồi, chờ thời điểm người đi lấy vật phẩm ra bán đấu giá, cô đi theo là đến nơi rồi.
Nhất định phải đem nhẫn chuộc lại.
Quan Nana cùng Liễu Tử Mật hai nữ nhân này cô còn có biện pháp ứng phó...... Nếu Lệ Tước Phong nổi cơn điên, cô chỉ có chờ bị ngược đãi.
Đóng một cái cửa phòng, Cố Tiểu Ngải đang chuẩn bị rời đi.
Một đôi tay đột nhiên từ phía sau lưng ôm ngang hông của cô ——
Gắt gao ôm.
Giống như vĩnh viễn không có ý định buông ra.
Đầu ngón tay ấm áp cách trễ trang truyền lại trên người cô......
Quan Nana nữ nhân này như thế nào âm hồn không tiêu tan như vậy?!
Cố Tiểu Ngải tức giận xoay đầu lại chửi ầm lên, “Quan Nana, cô có buông không......”
Thanh âm bị chặn lại ở yết hầu.
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to hai mắt nhìn......
Trước mắt là một khuôn mặt ôn hòa, nhu hòa trên vầng trán có một chút ưu sầu, một đôi mắt không thể tin được nhìn cô.
Sở Thế Tu.
Là Sở Thế Tu......
Không phải Quan Nana đánh lén cô.
Là Sở Thế Tu ôm phía sau cô......
”A Tu......” Cố Tiểu Ngải thấp giọng gọi lên tên của anh ta, cả người đều kinh ngạc đến ngây người, mắt dại ra mở to.
Làm sao có thể là anh ta...... Làm sao có thể là anh ta chứ......
Mặt gần trong gang tấc.
Nước mắt...... Hiển nhiên rơi xuống.
”Ngải Ngải......” Nghe được thanh âm của cô, Sở Thế Tu giống như là mới
thanh tỉnh lại, đạm sắc môi bạn lộ ra nụ cười mừng rỡ, tay ôm cô bên
hông chậm rãi buông ra.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc đến ngây người không biết nên phản ứng làm sao, liền ngu ngốc như vậy nhìn anh ta.
Ngực đánh trống loạn lên.
Sở Thế Tu vui vẻ kéo tay cô, đem mặt cô hướng chính mình, lại một lần nữa
tiến lên ôm cô, gắt gao ôm lấy cô, thanh âm xúc động, “Thật là em...... Ngải Ngải.”
Thanh âm của hắn mang theo một chút thỏa mãn.
Cố Tiểu Ngải cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ là duới tình huống như thế cùng Sở Thế Tu gặp lại.
Cô nghĩ đến đều đau lòng, Sở Thế Tu...... hiện tại đứng ở trước mặt cô.
Tay anh ấy còn ôm cô......
Chân thật đến làm người ta khó tin......
Trên người của anh ấy thản nhiên có hương bạc hà, giống như con người khiêm
tốn ôn hòa của anh vậy, nghe thấy ở mũi thấm vào ruột gan, nhẹ nhàng mà
khoan khoái...... sạch sẽ.
Toàn bộ đầu óc hoàn toàn hỗn độn không rõ.
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác bị anh ấy ôm, cằm tựa vào trên vai anh, ánh mắt khó có thể tin.
Anh ấy mặc tây trang trắng nho nhã, nước mắt của cô rơi hai bên má, làm ướt tây trang của anh......
Sở Thế Tu vẫn là nam nhân thực dịu dàng, giờ phút này cũng là sợ cô tùy
thời sẽ biến mất mà ôm chặt cô, cô cứ như vậy tựa vào trong ngực ấm áp
của anh, cô có thể rõ ràng cảm giác ngực anh đập cuồng nhiệt.
”Ngải Ngải, Ngải Ngải, Ngải Ngải......”
Sở Thế Tu giọng nói dịu dàng có chút khàn khàn, nói nhỏ giống như một lần một lần kêu tên của cô, hai tay gắt gao ôm cô.
Bàn tay anh chậm rãi hướng lên trên vuốt ve tóc dài ẩm ướt của cô, thì thào tự nói, “Ngải Ngải...... anh rốt cục tìm được em.”
Anh rốt cục tìm được em......
Ngải Ngải...... Anh rốt cục tìm được em.
Nước mắt nhất thời càng thêm mãnh liệt rơi xuống, Cố Tiểu Ngải khóc e rằng thất thanh.
Cô biết anh luôn luôn tìm cô.
Nhưng anh không biết, cô đang trốn anh......
”Em đã đi đâu? Vì sao không đến tìm anh?” Sở Thế Tu có chút vội vàng hỏi,
tiếng nói có chút gấp gáp, hai tay càng thêm ôm chặt cô, hận không thể
đem cô áp sát thân thể.
Tay Cố Tiểu Ngải mảnh khảnh cơ hồ muốn nâng lên má anh, muốn đáp lại ôm anh.
Đối diện cửa kim loại chiếu phim, hình ảnh hai người mơ mơ hồ hồ, giống như cảnh cáo cô, giống như cô là một loại mặt hàng kém......
Cô bẩn thỉu.
Cô đem mình làm bẩn thỉu, từ lúc nhà cửa sa sút cô liền không xứng với ánh mặt trời bên trong Sở Thế Tu, mà hiện tại...... Cô càng thêm không xứng.