Lệ Tước Phong lại một quyền đánh qua, cảnh sát kia lúc này bị đánh đến nỗi miệng phun máu tươi.
Cố Tiểu Ngải cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng Lệ Tước Phong hung tàn như vậy, trên mặt sát khí giống như muốn dồn người khác vào đường chết.
Ngược lại, hắn đối với cô. . . . . . quả thực có thể dùng từ "Hòa ái dễ gần" để hình dung.
Cục trưởng cùng vài quan chức khác trò chuyện như không có gì xảy ra. . . . . .
"Lệ tiên sinh ngài hãy bỏ qua cho chúng tôi đi. . . . . . Chúng tôi thật không biết a. . . . . ."
Hai cảnh sát bị đánh giống như đầu heo, quỳ gối khóc cầu xin
Bọn họ nếu biết nữ nhân này là người của Lệ Tước Phong , có đánh chết bọn họ cũng không dám giam a!
Sở gia xem như tài hùng thế lớn, mẹ kiếp, so sánh với Lệ gia của hắn, chỉ xứng đáng là một món ăn thôi!
"Buông tha? Thời điểm bắt giam người sao không nghĩ tới buông tha?" Lệ Tước Phong như là nghe được cái gì chê cười, bên môi gợi lên một tia tàn nhẫn đùa cợt ý cười.
Lại một cú đá đi xuống, giày da đen bóng lưỡng đá vào trên vai một người, người nọ trực tiếp ngã xuống đất ngất đi, sắc mặt trắng bệch giống như chết đi.
"Quên đi, đừng đánh nữa . . . . . ." Cố Tiểu Ngải thấy thế nhịn không được đứng lên hô to.
Chẳng lẽ hắn thật muốn ở cục cảnh sát đánh chết người sao?
Lệ Tước Phong mạnh quay đầu lại, lạnh lùng liếc cô, đáy mắt tàn bạo làm cho cô phát lạnh.
Chỉ cái nhìn này, làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy nam nhân ở trước mắt. . . . . . thực xa lạ.
Mà cô đối với Lệ Tước Phong quen biết. . . . . . có lẽ ngay cả 10% cũng chưa tới.
Trên người hắn tàn nhẫn, trên người hắn ác nghiệt. . . . . . Còn có lạnh nhạt giấu ở sâu bên trong . . . . . . Cô căn bản chưa từng biết đến.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải mím môi, lập tức có chút chần chờ chỉ chỉ miệng vết thương trên khuỷu tay mình, "Tôi nghĩ đi băng bó trước."
"Đã biết."
Lệ Tước Phong mắt trầm xuống, lạnh lùng lên tiếng, đi nhanh hướng cô đi tới, ngẫm lại lại không cam lòng mãnh liệt quay đầu lại, trở tay đánh một viên cảnh sát đang quỳ khác.
"A. . . . . ." Người nọ đau kêu một lên tiếng, ngã xuống đất, cũng đã bất tỉnh .
Máu tươi từ dưới thân hai người chậm rãi tràn ra. . . . . .
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc đến ngây người mở to hai mắt.
Trong nháy mắt, cô cơ hồ nghĩ đến hai người bị Lệ Tước Phong đánh chết .
"Lệ tổng."Một vệ sĩ đưa khăn tay sạch đến trước mặt hắn, chân chó nói, "Loại việc nặng này để cho chúng tôi xử lý là được rồi."
Lệ Tước Phong tiếp nhận khăn tay, môi mỏng lạnh nhạt nói ra một chữ một, "Cút."
Vệ sĩ lập tức đứng sang một bên, nửa lời không dám nói thêm nữa.
"Cục trưởng Trương, tôi nể mặt ông, chỉ cần hai người kia đừng xuất hiện ở trong nước nữa, tôi sẽ không truy cứu." Lệ Tước Phong cẩn thận lau tay sạch sẽ, mói chuyện với Cục trưởng Trương, một đôi mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải.
Mắt của hắn tàn bạo, lạnh lùng mà cao cao tại thượng, làm người ta úy hàn.
"Đúng đúng đúng, tôi cam đoan." Cục trưởng Trương di chuyển thân hình mập mạp trên bàn làm việc cầm lấy tập văn kiện, "Lệ tiên sinh, đây là tư liệu Dư Đàn lưu lại, hắn là trợ lý con trai độc nhất của Sở gia - Sở Thế Tu, lần này cũng quá ỷ thế hiếp người, nếu anh có cái gì phân phó, tôi nhất định đi theo làm tùy tùng."
"Cục trưởng Trương đến lúc đó cái gì đều không nhìn thấy là được rồi."
"Đúng đúng đúng, tôi biết tôi biết." Cục trưởng a dua nói, gật đầu như giã tỏi, trên mặt từng giọt mồ hôi to rơi xuống.
Động đến chuyện lớn như vậy chắc chắn chết không được tử tế.
Còn dính dáng đến cả Lệ Tước Phong cùng Sở gia, so ra cũng đủ làm cho hắn giữ không được chức cục trưởng.
Động đến bóng hồng của Lệ Tước Phong, xem đến bối cảnh của hắn . . . . . . Xem ra lần này Sở gia sắp gặp tai ương rồi .
Lệ Tước Phong đáy mắt nảy sinh hận ý, không có lấy tư liệu, thẳng đến đem Cố Tiểu Ngải ôm lấy đi ra bên ngoài.
Cô không có kháng cự, liền như vậy ở trước mắt bao người bị ôm rời đi. . . . . .
Không biết vì sao, Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên có chút khẩn trương, không khỏi nhìn lại phía sau.
Chỉ thấy một vệ sĩ nhận lấy tư liệu Dư Đàn trong tay Cục trưởng Trương, lập tức lấy ra một khẩu súng lục bên hông, mặt không chút thay đổi hướng tới hai viên cảnh sát té xỉu trên mặt đất.
"Ba —— ba ——"
"A ——"
Hai cảnh sát lớn tiếng kêu rên. . . . . .
Cố Tiểu Ngải sợ hãi hai mắt nhắm nghiền, thân mình nhịn không được run run.
Lệ Tước Phong rõ ràng rất ấm áp, giờ phút này lại làm cho cô cảm thấy từ đầu đến chân lạnh lẽo.
"Yên tâm, nhiều nhất là tàn phế, không chết được."
Chú ý tới thân mình cô sợ run, Lệ Tước Phong lạnh lùng nói.
Nhìn chăm chú vào mặt nghiêng anh tuấn mị hoặc của Lệ Tước Phong, Cố Tiểu Ngải trong lòng có chút sợ hãi, người nam nhân này rốt cuộc hung tàn tới trình độ nào?
Hắn còn có thể đối phó Dư Đàn sao?
Nếu đối phó Dư Đàn, Sở Thế Tu thì sao. . . . . .
Bị ý nghĩ của chính mình dọa đến, Cố Tiểu Ngải bị hắn ôm vào trong ngực không khỏi lại rùng mình một cái.
Lệ Tước Phong. . . . . . So với cô tưởng tượng kinh khủng hơn rất nhiều.
*************************
Dọc theo đường đi, Lệ Tước Phong không có hỏi một câu về tai nạn xe cộ.
Trong bệnh viện tư nhân, đến mười người vệ sĩ đi vào, dẫn bác sĩ giỏi nhất đến phòng khám, một đống bệnh nhân bị ngăn cách ở ngoài cửa.
Cố Tiểu Ngải vẫn là lần đầu tiên thấy Lệ Tước Phong dẫn theo nhiều người như vậy, xem ra lần này vì đi tới đón cô, hắn làm không ít chuyện.
Nhưng nghĩ đến tiếng súng lúc nãy.
Cô không biết là nên cảm kích hay là nên hối hận đã gọi điện thoại cho hắn . . . . . .
"Ngồi trên người của tôi."
Cố Tiểu Ngải bị bắt ngồi ở trên đùi Lệ Tước Phong, nâng lên hai đầu gối tan nát trên ghế, để cho bác sĩ xử lý.
Bác sĩ là bác sĩ già kinh nghiệm, nhưng có nhiều vệ sĩ nhìn chằm chằm như vậy cũng khó có thể phát huy hết, tay nhẹ nhàng lau thuốc khử trùng.
"Á ——"
Tay bác sĩ dùng lực mạnh một chút, Cố Tiểu Ngải lập tức đau đến nẩy ra
"Ba!"
Một vệ sĩ khôi ngô mà nặng nề đập trên bàn làm việc, rống lớn nói, "Mẹ nó, có biết khám bệnh hay không? Muốn chết sao!"
"Đúng, đúngg, thực xin lỗi." Bác sĩ già sợ tới mức làm rơi bình thuốc sát trùng xuống đất.
. . . . . .
Nhìn các vệ sĩ hung thần ác sát trong phòng, Cố Tiểu Ngải không nói nên lời, những người này làm cho xax hội đen sao? Còn làm một bộ dáng đe dọa?
Không đúng, bọn họ cũng không phải xã hội đen lưu manh, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh.
"Cút." Lệ Tước Phong ngồi trên sô pha da, nói một chữ.
"Vâng, lệ tổng."
Bọn vệ sĩ như ong vỡ tổ liền xông ra ngoài, đem cửa phòng nặng nề mà đóng lại.
Cố Tiểu Ngải rõ ràng nghe được bác sĩ già nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra. . . . . .
"Miệng vết thương cùng tất chân đều dính lại thành một khối, tôi hiện tại muốn cát vớ ra, khả năng có chút đau." Bác sĩ già nơm nớp lo sợ cầm lấy một cây kéo, "Tiểu thư, kiên nhẫn một chút."
"Không có việc gì, tôi không sợ. . . . . . Ưhm ——"
Còn chưa nói xong, mặt đã bị kéo qua, Lệ Tước Phong một tay đè nặng trực tiếp hôn lên môi của cô.
"Anh . . . . ." Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, vừa định há mồm nói chuyện, lưỡi hắn liền nhân cơ hộitiến vào, cực nóng nhanh chóng tập cuốn miệng cô hết thảy.
"Phanh ——"
Bác sĩ già lại bị rớt kéo xuống dưới.
Lệ Tước Phong tiếp tục hôn cô, một đôi mắt lại cảnh cáo trừng hướng bác sĩ già, vị bác sĩ sợ tới mức vội nói, "Tôi đi đổi cây kéo khác."
"Đừng. . . . . . Vâng. . . . . ."
Miệng bị chắn, lấp, bịt kín nói không ra lời, Cố Tiểu Ngải chỉ có thể liều mạng vặn vẹo thân thể giãy dụa, miệng vết thương bị đau cũng chẳng quan tâm .
Lệ Tước Phong uất giận trừng mắt Cố Tiểu Ngải, lực đạo ngoài miệng không có giảm bớt nửa phần.