Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 54




Đáng tiếc người ta có ô che chở, không thể không cúi đầu, người làm cô bị thương lại là người của Sở gia.

"Là bọn họ chạy quá tốc độ trên đường, tuyệt đối vượt qua tốc độ cho phép, " Cố Tiểu Ngải nhẫn nại nói, "Hơn nữa các người ngay cả kiểm tra xe gây ra tai nạn cũng chưa thử qua, liền nhận định muốn tôibồi thường sao?"

Chiếc xe kia phỏng chừng ngay cả nước sơn cũng chưa trầy xước qua. . . . . .

Bồi thường cái gì?

Bồi thường phí cho phanh xe do thắng gấp sao?

"Chẳng lẽ người nhà Sở gia hàm oan cho cô sao?" Viên cảnh sát vẻ mặt khinh thường, một người khác phụ họa theo, "Cũng phải, Sở gia ở C thị là gia đình hùng thế, có phải cô tham một chút tiền kia không?"

Dư Đàn ngồi ở một bên bắt cheo chân hút thuốc, một bên thêm mắm thêm muối, "Chính là như vậy, một chút tiền thôi mà, tùy tiện bồi thường ba mươi vạn được rồi."

"Ba mươi vạn? !"

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn về phía Dư Đàn, "Đầu óc ngươi bị đánh đến bị thương rồi sao?"

Bị thương là cô, dựa vào cái gì làm cho cô bồi thường tiền, còn đến ba mươi vạn? Như thế nào không trực tiếp chém giết cô đi!

"Mẹ kiếp !" Dư Đàn kích động đứng lên, chỉa về phía cô hướng cảnh sát hô to, "Đồng chí cảnh sát, cô ta đe dọa tôi!"

Cô đe dọa hắn sao?

"Dư tiên sinh đừng nóng vội đừng nóng vội, chúng tôi sẽ đem cô ta giam lại."

Hai cảnh sát được thế kéo Cố Tiểu Ngải đi.

"Các người dựa vào cái gì mà giam tôi?" Cố Tiểu Ngải nóng nảy đứng lên, cô không muốn bị giam, loại địa phương quỷ quái này cô một khắc cũng không muốn ở lại, "Tôi muốn tìm người đến bảo lãnh, các người không có quyền giam tôi."

Cô cũng hiểu một chút về quy định nơi đây.

Hai viên cảnh sát nhìn nhau liếc mắt một cái, không dám tiếp tục hành vi kéo mạnh nữa.

Lấy điện thoại di động ra, Cố Tiểu Ngải nhất thời thật không biết tìm ai đến bảo lãnh.

Nhất định không thể tìm cậu, ông ấy sẽ rất lo lắng. Tìm bạn tốt Chu Chỉ Nghi của cô, người này miệng nói không nhanh, một chút việc nhỏ khẳng định sẽ truyền đến tất cả mọi người đều biết. . . . . . Cô không mọi người theo hỏi vì sao lại đến cục cảnh sát.

Bất đắc dĩ, cô có thể tìm người chỉ còn lại có một.

Giống như đêm cô bị nhốt ở nhà trẻ, tới cứu cô chỉ có một người.

Một người có tính khí thay đổi thất thường.

Lệ Tước Phong.

Hiện tại, cô chỉ có thể trông cậy vào hắn .

"Tí tách —— tí tách ——"

Lệ Tước Phong không có cài đặt nhạc chờ, di động truyền tới âm thanh máy móc cứng ngắt. . . . . . Một tiếng lại một tiếng. . . . . .

"Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được. . . . . ."

Hắn còn tức giận sao?

Cố Tiểu Ngải chưa từ bỏ ý định lại gọi một lần nữa, tiếng tí tách trong di động thong thả truyền đến, làm cho cô bắt đầu lo lắng. . . . . .

Hắn không đến, cô chỉ có thể bị giam .

Máu trên khuỷu tay chảy ra từng giọt trên sàn nhà, cô có chút choáng váng.

Đèn trong phòng trực ban sáng tỏ, Dư Đàn lộ răng vàng cười nhạo nhìn chằm chằm cô.

Hai cảnh sát cũng bắt đầu lộ ra thần thái không kiên nhẫn, "Không có người đến? Vậy phải vào phòng tạm giam cho tỉnh não đi!"

"Các người không có quyền giam tôi!" Cố Tiểu Ngải kích động đứng lên, chưa từ bỏ ý định tay tiếp tục bấm gọi Lệ Tước Phong.

"Phanh ——"

Di động từ trong tay rơi xuống, tay vừa động đến miệng vết thương, đau đến mức cô chảy ròng mồ hôi lạnh.

Dư Đàn một cước đá văng di động ra, cao ngạo nói, "Cố tiểu thư, đừng uổng phí khí lực, giờ này ngày này còn có người Cố gia như cô dám chống đối Sở gia? !"

"Anh rõ ràng biết tôi là ai đúng không?" Cố Tiểu Ngải đưa tay lau mồ hôi, lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông có dung mạo xấu xí, "Vẫn là nói, tôi xem ra, thiếu gia nhà các người có thể tìm đến xem sao không?"

Không nghĩ tới Cố Tiểu Ngải rõ ràng tâm tư của hắn như vậy, Dư Đàn sửng sốt, trong lúc nhất thời không có thanh âm.

"Đi mau, ít nói nhảm lại, đi tới trại giam!"

Hai cảnh sát đúng lúc đi ra thay Dư Đàn giải vây, không để ý vết trương trên người cô kéo cô đi.

Lần đầu tiên.

Đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Ngải bị giam trong trại giam.

Chỉ có đèn ở hành lang, phòng lạnh như băng chỉ có một cái giường cứng rắn, chăn chỉ có một cái mỏng manh.

Cố Tiểu Ngải ngồi ở bên giường, nhìn máu tươi trên hai đầu gối cùng vớ dài ngưng kết thành một khối.

Căng ra, đau đến tận xương tủy.

Đau đớn chạy toàn thân, giữa trán mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống.

Nhìn chằm chằm vào cửa phòng giam, tầm mắt nháy mắt mơ hồ, nước mắt ấm áp chảy xuống.

Cô xem như cuộc sống nhiều màu sắc rồi, ngay cả trại giam đều tiến vào, lại bị xe Sở Thế Tu đụng phải. . . . . .

Tay lau đi nước mắt, lại càng nhiều nước mắt rơi xuống.

Cô cho rằng từ lúc đó đến bây giờ, cô đã đủ kiên cường rồi, không nghĩ cô vẫn yếu đuối như vậy, bị giam trong trại giam liền khóc .

Không có việc gì, bọn họ lại không thể giam cô cả đời.

Cố Tiểu Ngải, không được khóc, chuyện này cũng không phải lớn.

Ngồi ở trên giường dựa vào tường lạnh như băng, Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu lên, dùng sức muốn đem nước mắt bức trở về, lại khóc càng thêm to.

Cố Tiểu Ngải, đừng khóc, đừng khóc nữa. . . . . .

Thời gian tí tách tí tách đi qua.

Thân mình càng ngày càng lạnh, miệng vết thương vẫn còn chảy máu. . . . . .

"Đạp đạp đạp ——"

Một trân âm thanh truyền đến, cửa phòng giam bị đẩy ra.

Cố Tiểu Ngải xoa xoa ánh mắt, có chút ngạc nhiên nhìn về phía nữ cảnh sát mở cửa "Thả tôi đi ra ngoài sao?"

Như thế nào nhanh như vậy. . . . . .

Dư Đàn buông tha cô sao?

Hay là Sở Thế Tu tỉnh rượu , tới cứu cô?