"Ngải Ngải. . . . . ."
Cô nghe được tiếng nói dịu dàng trời sinh của anh tôi vang lên.
Thật nhanh bị gió phát tán đi.
Thân mình Cố Tiểu Ngải bị Dư Đàn bên cạnh hung hăng đẩy mạnh, chân lảo đảo, cả người bị đẩy mạnh vô bên trong hẻm, đau đến độ khung xương cô như muốn tan ra, nước mắt liền như vậy rớt xuống.
Thời điểm bị xe đụng phải không khóc, ngược lại hiện tại cô lại khóc.
"Không được nói!" Dư Đàn trừng mắt cảnh cáo cô.
"Ngải Ngải!"
Tiếng la Sở Thế Tu vội vàng không ngừng truyền đến.
Cố Tiểu Ngải cơ hồ muốn đáp lại, gió lạnh thổi vào miệng vết thương đau đến mức làm giọng nói cô ngưng lại, cô rất chật vật . . . . . .
Chật vật đến nỗi. . . . . . không mở miệng được.
"Thế Tu anh uống hơi nhiều rồi." Lương Noãn Noãn sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn là nhẫn nại nói, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm kính chiếu hậu.
Nhìn đến Sở Thế Tu căn bản không có nghe lời của cô, cơ hồ muốn đẩy cửa xe đi xuống, Lương Noãn Noãn tăng tốc chạy nhanh ra ngoài, bên môi gian nan lộ vẻ ôn hòa tươi cười, "Người nọ không phải Cố Tiểu Ngải, anh nhìn nhầm rồi. Trở về nghỉ ngơi tốt một lát đi."
"Cô ấy là Ngải Ngải." Sở Thế Tu từ cửa kính xe ló đầu ra, chỗ vừa rồi chỉ còn lại một mảnh tối đen.
Hình ảnh hết thảy thực giống như ảo ảnh.
Gương mặt tái nhợt kia là do hắn mơ hồ sao?
Thực sự là hắn ảo giác sao? Là do hắn rất nhớ sao?
Không có khả năng, nhất định là Ngải Ngải, sẽ không sai, Sở Thế Tu một tay đặt trên cửa kính xe, "Dừng xe".
"Thế Tu, ngày này năm sau anh cũng sẽ ở bên cạnh em chứ?" Lương Noãn Noãn bỗng nhiên cười nói, chìa bàn tay đến, nhẫn kim cương trên ngón áp út rõ ràng xác minh quan hệ hai người bọn họ.
Lương Noãn Noãn là một phụ nữ thông minh, cô cũng không cố ý gạt bỏ địa vị của Cố Tiểu Ngải ở trong lòng Sở Thế Tu, nhưng cô biết thế nào mới có thể xúc động đáy lòng hắn mềm mại.
Hắn cùng cô đã đính hôn .
Tay dài trắng nõn đặt trên kính xe quả nhiên dừng lại, chậm rãi thu trở về, Sở Thế Tu miễn cưỡng ngoéo môi một cái, lộ ra một chút tươi cười, ôn hòa đảm bảo, "Đúng vậy, mỗi năm đều như vậy."
Phong cảnh hai bên đường nhanh chóng thụt lùi.
Giống như thời gian lúc trước, thời gian qua nhanh.
Một năm kia, ở trước bậc thềm nhà trẻ một cô nương mới lớn, trịnh trọng nói với hắn, "Tốt, về sau sinh nhật A Tu em cùng anh đón."
Nhớ tới, xa như vậy. . . . . . Lại gần như vậy.
Một năm kia hắn nghỉ phép trở về, công ty Cố thị tuyên bố phá sản, Cố gia cửa nát nhà tan, Cố Tiểu Ngải. . . . . . Không thấy đâu, hắn tìm suốt chín năm, đợi chín năm rồi.
Hắn tìm suốt chín năm, đợi chín năm rồi.
Mãi cho đến lúc hắn đính hôn, hắn vẫn không thể nào tìm được cô.
Ngải Ngải, rốt cục em ở nơi nào?
Còn. . . . . . nhớ tới anh không?
Trăm ngàn lần. . . . . . Đừng quên anh đi.
*************************
Trong lúc còn nhìn Sở Thế Tu chưa tỉnh táo lại, Cố Tiểu Ngải đã bị Dư Đàn dẫn đến cục cảnh sát gần nhất.
Hai viên cảnh sát miễn cưỡng nhìn bọn họ, tầm mắt cuối cùng dừng ở cả trên người bị đả thương của Cố Tiểu Ngải, vẻ mặt tự cho là hiểu rõ thần sắc, "Thế nào? Tố cáo nam nhân này cướp tiền hay là cướp sắc? !"
Cố Tiểu Ngải lạnh lùng liếc Dư Đàn một cái, "Hắn không xứng."
"Cô nói cái gì!"
Dư Đàn mắng to một tiếng, từ trong túi tây trang lấy ra một giấy chứng nhận để tại trên bàn làm việc cảnh sát, "Đồng chí Cảnh sát, là tôi muốn tố cáo cô ta! Không phải cô ta tố cáo tôi!"
". . . . . ."
"Tôi muốn tố cáo cô ta đi bừa bãi trên đường quốc lộ đâm lên xe thiếu gia nhà tôi!"
". . . . . ."
Cô cố ý dùng máu thịt đâm lên xe bọn họ sao? Cô có bệnh sao.
Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn Dư Đàn liếc mắt một cái, khập khiễng đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, chuẩn bị chờ Dư Đàn nói đổi trắng thay đen.
Cục cảnh sát, cô không chỉ đã tới một lần.
Thời điểm ba cô gặp chuyện không may, cô đi theo cậu đến nộp tiền bảo lãnh, nhưng không cho bảo lãnh.
Qua vài ngày, ba bị bộ phận kiểm tra mang đi, sau đó liền bị bỏ tù .
Lúc mẹ cô mất tích, cô đi theo cậu báo án, không bao lâu, cục cảnh sát báo lại, đã phát hiện thi thể mẹ cô nhảy lầu tự tử.
Cục cảnh sát.
Là một nơi không rõ ràng.
Là nơi bắt đầu cơn ác mộng của cô chín năm trước .
"A, Dư tiên sinh là người của Sở gia sao, mau mau mau, ngồi xuống một chút."
Hai viên cảnh sát đột nhiên lớn tiếng hô lớn lên, sau khi xem qua giấy chứng nhậnthái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, đứng lên liền lôi kéo Dư Đàn ngồi xuống, "Đến đây, hút điếu thuốc."
Dư Đàn hướng Cố Tiểu Ngải đắc ý cười cười, lộ ra một hàm răng vàng, "Cho cô không thức thời."
Cố Tiểu Ngải phản cảm quay đầu.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng gì đó.
"Tiểu thư, cô đâm vô xe người khác nhưng lại không bồi thường sao, đi bộ trên đường quốc lộ là cô không tuân thủ luật giao thông ."
Hai viên cảnh sát trẻ tuổi hiển nhiên không định buông tha cô, đứng ở trước mặt cô hung thần ác sát nói.
". . . . . ." Cô đã nói cục cảnh sát là một nơi không rõ ràng.
Là cô bị xe đâm cho đến bị thương, trái lại còn muốn cô bồi thường.