"Tiểu thư, như thế nào lại khóc? Quảng cáo này cảm động vậy sao? Cũng không có gì mà. . . . . ." Tài xế không hiểu ra sao nói.
Cố Tiểu Ngải sờ sờ trên mặt, sớm rơi lệ đầy mặt.
Nhìn trên màn ảnh không ngừng lặp lại quảng cáo, trong lúc xúc động một ý tưởng can đảm nhất thời hiện ra.
Cố Tiểu Ngải lau nước mắt hỏi, "Nơi này cách sân bay bao xa?"
"Còn rất xa, không phải cô muốn đi công ty E.S sao? Cùng sân bay là hai hướng khác nhau à!"
"Trả anh tiền."
Cố Tiểu Ngải bỏ lại phí taxi liền lao ra khỏi xe, chạy về hướng ngược lại.
Sở Thế Tu, tôi chưa từng cố ý nhớ đến anh, lại một khắc cũng không quên anh.
Chờ em.
Chính tại xích đu này, không gặp không về.
Sở Thế Tu, không gặp không về.
Tắt đi di động, sau khi ngồi trên máy bay, Cố Tiểu Ngải không khỏi vì mình lớn mật mà tim đập nhanh.
Trong bối cảnh quảng cáo là quê hương của cô cùng Sở Thế Tu, cô cùng Sở Thế Tu là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau tại nhà trẻ.
Ở bậc Tiểu học, vào sinh nhật của Sở Thế Tu gia đình không ở nhà, một mình anh ta trốn khỏi nhà trẻ. . . . . .
Cô cùng nhiều người tìm được anh ta.
Trước bậc thang nhà trẻ, Sở Thế Tu khiếp sợ ngoài ý muốn nhìn cô, mặt uể oải rốt cục lộ ra một nụ cười vui vẻ, "Ngải Ngải, em là người đầu tiên tìm được anh."
Sở Thế Tu lúc còn nhỏ hết sức đẹp trai, trên người có một loại khí chất ôn hòa, tựa hồ như thế nào cũng sẽ không giống với người khác, chỉ có cô biết, tính cách anh ta mạnh mẽ hơn so với người khác.
Một người trốn ở nhà trẻ, mặc kệ toàn bộ thế giới, mặc kệ người khác có thể hay không lo lắng, chỉ sống trong thế giới của mình.
Nếu không phải cô tìm được anh ta, anh ta nhất định ở trong này trốn suốt một đêm.
Trong một khắc kia, giọng nói trẻ con của Sở Thế Tu vang lên bên tai cô, "Ngải Ngải, từ nay về sau em đều cùng anh ăn sinh nhật, người lớn chỉ lo làm ăn."
Cô nhớ rõ chính mình lúc ấy nặng nề mà gật đầu, "Được, về sau sinh nhật A Tu em đều bên cạnh anh."
Từ đó về sau, trong từng cái sinh nhật của Sở Thế Tu cô đều đón cùng anh ta, thẳng đến lần đầu khi. . . . . . Khi đó Sở Thế Tu cùng mẹ anh ta, đang nghỉ phép tại thành thị lãng mạn ở nước ngoài.
Cô tan cửa nát nhà, cậu dẫn cô rời quê hương đến sống tại C thị.
Tất cả giống như trong nháy mắt, cô thậm chí chưa kịp cùng anh ta nói một tiếng tạm biệt.
Sở Thế Tu, chờ cô.
Thiếu mất chín năm sinh nhật, cô còn muốn cùng anh ta đón một lần.
Thứ lỗi cho cô lúc trước không nói một lời trước khi chia tay.
Máy bay đáp xuống sân bay ở quê nhà đã là buổi chiều, Cố Tiểu Ngải vội vội vàng vàng mua một vài cái nón sinh nhật cùng pháo hoa, đón xe taxi đến thẳng nhà trẻ Phong Lan.
Thấp thỏm, chờ mong, còn có chút khẩn trưởng hoảng hốt nói không nên lời.
Cố Tiểu Ngải liên tục hít sâu, vẫn là ức chế kìm nén không nổi ngực đập kinh hoàng, càng gần đến nhà trẻ trái tim càng không ngừng đập mạnh, phong cảnh bên đường cô đã chưa thấy qua chín năm . . . . . . Thay đổi rất nhiều rất nhiều.
Hôm nay chính là ngày nghỉ nên nhà trẻ trống rỗng, không có bọn nhỏ vui đùa, đồ dùng học tập đủ mọi màu sắc, giống như một vương quốc trong truyện thiếu nhi.
Cửa chính mở rộng, Cố Tiểu Ngải nặng nề mà thở ra một cái, ôm túi pháo hoa đi vào.
Nhà trẻ cũng thay đổi rất nhiều, thêm rất nhiều phương tiện, so với trước kia càng thêm xinh đẹp.
Cái xích đu còn ở nguyên vị trí cũ, Cố Tiểu Ngải tiến lên lắc lư dây xích, dốc sức nhớ lại, người ta nói ký ức thời nhà trẻ là mơ hồ nhất, riêng cô lại nhớ rõ cô cùng Sở Thế Tu ở trong này chơi đùa.
Chút bất tri bất giác, hồi ức cô cùng Sở Thế Tu cùng nhau là kỷ niệm đẹp nhất hạnh phúc nhất trong trí nhớ của cô.
Khóe môi không tự giác giương lên một chút mỉm cười.
Sở Thế Tu còn chưa tới sao?
Cố Tiểu Ngải nhìn mọi nơi xung quanh, trong lòng lại không khỏi nôn nóng đứng lên, Sở Thế Tu làm quảng cáo lớn như vậy để tìm cô, không lý nào lại không xuất hiện . . . . . .
Cố Tiểu Ngải, ngươi có tiền đồ một chút đi, đừng khẩn trương như vậy.
An ủi chính mình, Cố Tiểu Ngải ôm chặt pháo hoa trong lòng.
"Lương tiểu thư, thiếu gia không chịu rời đi, tôi khuyên anh ấy đã rất lâu."
Có giọng nói truyền đến, Cố Tiểu Ngải quay lại nhìn.
Chỉ thấy một cô gái cao gầy xinh đẹp mang túi hiệu ngạo nghễ đi đến phòng học, một người trung niên đi theo bện cạnh không ngừng nói líu ríu, "Lương tiểu thư cô khuyên nhủ thiếu gia đi, bằng không lão gia sẽ nổi giận ."
"Tôi biết rồi." Cô gái được xưng là Lương tiểu thư lên tiếng, dùng tay tháo mắt kính xuống theo đúng tiêu chuẩn, đi ngang qua xích đu tùy ý lườm mắt một cái, cùng Cố Tiểu Ngải chống lại tầm mắt.
Cô gái mang giày cao gót đỏ tươi dừng lại một chút, tựa hồ đang suy tư điều gì, ngay sau đó thu hồi ánh mắt, cũng không quay đầu lại rồi đi.
Không biết vì sao, Cố Tiểu Ngải lần đầu gặp mặt liền xác định cô gái này là vị hôn thê của Sở Thế Tu.
Cô rất đẹp, trên người có khí chất tiểu thư cao quý, là chín năm này cô đã bỏ lỡ , như thế nào đều. . . . . . so ra kém.