Lúc trước ư......
"Tôi sẽ không tha thứ cho một người ba lợi dụng con gái của mình." Cố Tiểu Ngải ngừng khóc lạnh nhạt nói, "Không được nhắc tới chuyện trước đây với tôi...... Nếu ông thực xem tôi là con gái, sẽ không đối với tôi như vậy."
Nói xong, dưới sự kinh ngạc của Cố Tân, Cố Tiểu Ngải buông khuỷu tay của Lệ Tước Phong ra, một mình đi lên phía trước.
"Tiểu Ngải......" Cố Tân muốn đuổi theo.
Lệ Tước Phong dùng một tay che ở trước mặt ông ta, ánh mắt lạnh như băng nhìn ông, "Xem ra cô ấy không muốn giải hòa với ông, hôm nay tôi sắp xếp việc này thật sai lầm rồi, từ nay về sau ông đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa."
"Lệ tổng...... hãy để cho tôi nói chuyện cùng Tiểu Ngải......"
"Không được."
Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, đuổi theo hướng của Cố Tiểu Ngải. Mẹ kiếp, hắn nghĩ Cố Tiểu Ngải coi trọng nhất là tình thân, mới an bài chuyện này......
Nếu sớm biết Cố Tiểu Ngải không chịu tha thứ cho Cố Tân, hắn làm điều thừa này làm cái gì chứ.
Cố Tiểu Ngải vừa đi vừa khóc trong hành lang toilet, Lệ Tước Phong rất nhanh đuổi theo ôm cô vào trong lòng, một tay trấn an vỗ vào lưng của cô, động tác không quen nên có chút cứng ngắc, "Đừng khóc, Cố Tiểu Ngải."
"Làm sao anh lại để ông ấy tìm đến đây......" Cố Tiểu Ngải căn bản không kiềm được nước mắt, cứ thế chảy xuống, "Em không muốn gặp lại ông ấy."
"Anh nghĩ em sẽ vui. Em đã đề nghị anh thả Cố Tân......"
"Đó là việc khác." Cố Tiểu Ngải tránh ngực của anh ra, dùng tay lau quệt nước mắt lung tung, ngước mắt nhìn Lệ Tước Phong, có vẻ không vui, "Có phải anh thấy em bị nhiễm h1ev23 rồi nên chuyện gì cũng nghĩ thoáng hơn không? Em không có biện pháp tha thứ cho những việc làm của ông ta!"
Giọng nói của cô thậm chí có chút tức giận!
Cố Tiểu Ngải biết Lệ Tước Phong là muốn cho cô vui vẻ, là vì tốt cho cô, nhưng cô cảm thấy ba nói những lời này hoàn toàn là vì nể mặt mũi của Lệ Tước Phong, dối trá thật sự......
Cô căn bản không thể tin được ba nói như thế là thật......
Giống như lúc cô đón ba từ trong ngục về đoàn viên...... Ba liền từng bước lập mưu đồ, bức cô cùng Sở Thế Tu kết hôn, buộc bọn họ tuyên bố hôn sự, sau đó lại ở trước mặt tất cả truyền thông đẩy bọn họ xuống hàng ngàn vách núi sâu......
Cô có bao nhiêu yêu ba thì càng không thể chấp nhận được......
Cùng Sở Thế Tu là anh em cùng cha khác mẹ, còn chưa kịp hiểu rõ ba lợi dụng mình để đả kích......
......
"Coi như anh có tội được không?! Anh làm chuyện ngu xuẩn được không?!" Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng quát, "Em vừa lòng chưa?"
Chết tiệt, người tốt thực khó làm!
Lệ Tước Phong phát hỏa, Cố Tiểu Ngải lau nước mắt quay sang, Lệ Tước Phong buồn bực đứng ở trước mặt cô, đạp lên bức tường một cước, phát tiết ngực tích tụ.
Hai người đều không nói chuyện.
Cố Tiểu Ngải còn chưa tỉnh táo lại, khóc liên hồi, một mình suy nghĩ rơi lệ.
Lệ Tước Phong trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, xoay người rời đi, Cố Tiểu Ngải nhìn bóng lưng của anh, nước mắt lại một lần nữa mơ hồ tầm mắt.
Hắn còn nói sẽ không bỏ lại cô một mình......
"Ngải Ngải, đừng khóc nữa."
Chìa ra khăn tay đưa tới trước mặt cô, giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên ở bên tai cô, mang theo mùi bạc hà độc đáo thơm ngát.
"Cám ơn." Cố Tiểu Ngải tiếp nhận khăn tay lau nước mắt, ngẩng đầu lên.
Sở Thế Tu mặc một bộ tây trang màu trắng tao nhã, đứng ở trước mặt cô đau lòng nhìn cô, mi hơi hơi nhíu lại.
Bên cạnh hắn cũng không có Lương Noãn Noãn.
"Em phải đi rồi."
Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng xả ra một chút tươi cười nói, xoay người rời đi.
"Ngải Ngải, đều đã qua lâu như vậy rồi, em vẫn là không thể đối mặt với anh sao?" Giọng nói Sở Thế Tu lập tức ở bên cạnh cô vang lên, giọng điệu có chút chua sót, "Đứng với anh lâu một chút không được sao?"
Rõ ràng lúc trước đã gặp qua rồi, nhưng anh lại thấy giống như cả đời rồi mới gặp lại cô một lần này.
"Em thật sự cần phải đi."
Không muốn hai người cứ đứng chung một chỗ như vậy, Cố Tiểu Ngải đi lên phía trước, đột nhiên hai chân mềm nhũn, cả người ngã quỵ xuống dưới.
"Ngải Ngải......"
Sở Thế Tu nhỏ giọng gọi một tiếng, vội vàng đỡ lấy cô, khẩn trương lo lắng nhìn cô, "Em không sao chứ?"
Cố Tiểu Ngải muốn đứng lên, lại giống như không có một chút khí lực nào......
Ngay cả chân của cô cũng đều bắt đầu không được sao?
Cố Tiểu Ngải được Sở Thế Tu dìu dắt mới không có ngã sấp xuống, cố gắng làm cho mình có vẻ bình tĩnh một chút, thản nhiên nói, "Không có việc gì, chân em không có khí lực."
Tại sao có thể như vậy, một lần lại một lần...... Hôm nay đã là lần thứ hai phát tác.
"Anh dìu em đi khu nghỉ ngơi ngồi một chút." Sở Thế Tu nói xong dìu dắt cô đi.
"Không cần, đỡ em một chút thì tốt rồi." Cố Tiểu Ngải nói, cô hiện tại ngay cả khí lực đều không có, làm sao có thể đi được.
Cô cũng không muốn rời đi nơi này, một chút Lệ Tước Phong trở về tìm cô...... Sẽ không tìm thấy cô, cô không muốn làm cho Lệ Tước Phong tìm không thấy......
Sở Thế Tu ôm ngang hông của cô, nâng thân thể của cô lên, làm cho cô thoải mái một chút.
Cố Tiểu Ngải cúi đầu, không nói gì, lẳng lặng đợi hai chân khôi phục sức khỏe, trên đùi một trận một trận đau nhức, Cố Tiểu Ngải cắn răng chịu đựng......
"Bây giờ hai người còn chưa tìm được thuốc giải độc sao?" Giọng Sở Thế Tu dịu dàng, lo lắng nhìn cô.
Tìm không thấy thuốc giải độc, tương lai mười năm nữa, cô chỉ có thể bị bại liệt ở trên giường và làm bạn với thuốc giảm đau......
"Dạ."
"Rất khó chịu sao?" Sở Thế Tu không đành lòng hỏi, anh dựa lưng vào trên tường, ôm hông của cô chống đỡ sức nặng của cô.
Anh có thể cảm giác được cô đem toàn thân sức nặng đều gửi gắm ở trên người anh. Bây giờ, cô ngay cả một chút khí lực đều sử dụng không được.
......
"Em không sao." Cố Tiểu Ngải nói, vẫn cúi mắt xuống không có nhìn Sở Thế Tu, chỉ nhìn chăm chú vào hai chân chính mình.
"Ngải Ngải, ở trước mặt anh không cần giả bộ được không?" Sở Thế Tu nói xong cúi người ôm cô lên.
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ trợn to mắt nhìn anh, "Anh làm cái gì vậy?"
"Chỉ có như vậy, em mới bằng lòng bố thí cho anh một cái nhìn sao?" Nhìn chăm chú vào mắt của cô, Sở Thế Tu cười khổ một tiếng, "Anh ôm em đến khu nghỉ ngơi."
Nếu chỉ có dùng sức mạnh mới có thể được đền đáp bằng một cái nhìn thẳng vào của cô......
Có lẽ, hắn sớm nên thay đổi nguyên tắc của mình, cũng sẽ không giống như bây giờ bỏ qua nhiều như vậy......
"Không cần, chân em khôi phục sức lực ngay thôi."
Cố Tiểu Ngải giãy dụa trong lòng ngực của anh xuống dưới, vừa đứng vững chân còn chưa có khí lực, cả người lại một lần nữa ngã quỵ, Sở Thế Tu nhanh chóng ôm cô lại không để cho cô té xuống.
Sở Thế Tu đáy mắt có chút phẫn trách, "Vì sao em cứ miễn cưỡng bản thân mình như vậy chứ? Để cho anh giúp, đối với em mà nói lại khó khăn đến như vậy sao?"
"Em không muốn phiền anh."
"Phiền? Với anh mà nói, em chưa bao giờ là phiền toái cả." Sở Thế Tu kiên định nói.
Giọng điệu của Sở Thế Tu mang theo chua sót......
Hai chân Cố Tiểu Ngải dẫm xuống sàn, cố gắng muốn tìm khí lực trở lại, gian nan động đậy chân, Sở Thế Tu nhìn bộ dáng của cô liền thở dài, ôm cô nói, "Em đừng miễn cưỡng như vậy, không có khí lực thì nghỉ ngơi một chút đi."
"Em thật sự không có việc gì." Cố Tiểu Ngải khó khăn xả ra vẻ tươi cười, ra sức toàn thân khí lực động đậy hai chân, mồ hôi từ trên trán xuất hiện......
"Ngải Ngải......"
"Buông tay đi, tự em có thể." Khí lực trên đùi đang khôi phục, Cố Tiểu Ngải gắt gao cắn chặt răng, dùng tay đẩy Sở Thế Tu ra......
Cô không muốn phiền toái đến anh, cô muốn tự mình đứng vững.
"Em cẩn thận một chút." Sở Thế Tu không có buông tay, vẫn đang ôm cô, không cho cô ngã xuống.
"Họ Sở kia! Ngươi muốn chết à?!"
Tiếng hô lạnh lùng của Lệ Tước Phong đột nhiên truyền đến, mang theo tức giận làm người ta không rét mà run.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc ngước mắt lên, người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một bóng đen vọt tới trước mặt cô, Lệ Tước Phong đối mặt đánh Sở Thế Tu một quyền.
"Phịch ——"
Sở Thế Tu không có phòng bị, trực tiếp bị đánh ngã xuống sàn, tư thái chật vật.
Cố Tiểu Ngải thiếu chút nữa lại ngã xuống, tay vịn vào bức tường mới miễn cưỡng chống đỡ bản thân mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ly nước trái cây bị rơi xuống sàn, mảnh nhỏ thủy tinh bắn tung tóe.
Lệ Tước Phong trừng mắt nhìn Sở Thế Tu, một tay kéo áo anh từ dưới sàn đứng lên, đáy mắt phụt ra tức giận, "Họ Sở kia, hôm nay ta sẽ phế ngươi!"
Mẹ kiếp.
Thừa dịp hắn không ở đây chạm vào người yêu của hắn! Sở Thế Tu này chán sống rồi hay sao?!
"Lệ Tước Phong......" Cố Tiểu Ngải khiếp sợ hô lên, muốn ngăn Lệ Tước Phong lại.
Lệ Tước Phong đã đánh một quyền đi qua, Sở Thế Tu vững vàng đỡ được nắm tay của anh, khóe môi lại đột nhiên bị đánh tới một quyền đến vỡ tan, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lệ Tước Phong, giọng điệu có chút khinh miệt, "Lệ Tước Phong, muốn biết vì sao Ngải Ngải không chịu tha thứ cho chú Cố không?"
Nghe vậy, Lệ Tước Phong nhìn đến Cố Tiểu Ngải, hai tròng mắt Cố Tiểu Ngải không nháy mắt nhìn hắn, ý bảo hắn đừng động thủ nữa.
"Không cần ngươi phải tới nói cho ta biết!" Lệ Tước Phong cắn răng quát.
......
"Bởi vì chú Cố diễn rất giả, ông ấy làm Ngải Ngải bị thương sâu như vậy, đột nhiên nói những lời nói dối trá như vậy, sẽ chỉ làm Ngải Ngải cảm thấy đả thương trước kia lại bị cắt một đao." Sở Thế Tu không sợ nhìn chằm chằm Lệ Tước Phong, cho dù bị Lệ Tước Phong kéo áo cũng không thua khí thế, giọng điệu rất lạnh, "Lệ Tước Phong, ngươi căn bản không hiểu Ngải Ngải."
......
Lệ Tước Phong, ngươi căn bản không hiểu Ngải Ngải.
Lệ Tước Phong, ngươi căn bản không hiểu Ngải Ngải.
......
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong trong cơn giận dữ, dùng một tay kéo Sở Thế Tu ấn đến trên tường, quyền cước hung hăng đánh qua. Cố Tiểu Ngải bước lên phía trước ôm cánh tay Lệ Tước Phong, "Lệ Tước Phong, em mệt rồi, em muốn trở về."
"Buông tay!" Lệ Tước Phong đẩy cô ra.
Cố Tiểu Ngải bị đẩy vào trên tường, toàn thân đau đớn vô cùng, thiếu chút nữa ngã xuống rồi. Trong mắt Lệ Tước Phong xẹt qua một chút kinh hoảng, vội vàng đưa tay đỡ cô, Sở Thế Tu đã trước hắn từng bước nâng Cố Tiểu Ngải.
"Con mẹ nó, ngươi buông tay cho ta!"
Lệ Tước Phong đã bắt đầu phát cơn thịnh nộ cả ra rồi, đánh một quyền qua, Sở Thế Tu lại một lần nữa bị đánh té trên mặt đất, phát ra tiếng vang thật mạnh.
"A Tu......" Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn về phía Sở Thế Tu ngã trên mặt đất, thấy Lệ Tước Phong vừa muốn tiến lên đánh người nữa, không khỏi tức giận đứng lên, "Lệ Tước Phong, anh có thôi đi không?"
Vì sao tính tình của hắn vĩnh viễn không thể sửa được, vĩnh viễn cũng không phân xanh đỏ đen trắng mà đánh người.
Nghe được lời của Cố Tiểu Ngải nói, thân hình Lệ Tước Phong cứng đờ, quay đầu trừng nhìn cô, "Em nói cái gì?!"
Cô vì Sở Thế Tu đến chỉ trích hắn sao?!
"Em đi về."
Cố Tiểu Ngải tức giận nói, liếc nhìn Sở Thế Tu một cái, dùng tay vịn vô tường rời đi.
Trong lòng Lệ Tước Phong đầy tức giận, nâng chân lên hung hăng đạp Sở Thế Tu một cước, bước nhanh đi lên phía trước ôm vai Cố Tiểu Ngải rời đi.
Sở Thế Tu bị đá thét lớn một tiếng, trên mặt bị đánh đỏ lên đau đớn, nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời đi, tay chậm rãi nắm họp lại thành quyền, đáy mắt đầy vẻ hận ý......
Lệ Tước Phong, ngươi kiêu ngạo không được bao lâu đâu.
*************************
Lệ Tước Phong ôm bả vai Cố Tiểu Ngải rời đi, Cố Tiểu Ngải đẩy tay hắn ra, Lệ Tước Phong càng thêm tức giận, dùng sức ôm sát cô, nhỏ giọng quát, "Cố Tiểu Ngải, em đẩy anh một lần thử xem."
Cố Tiểu Ngải không chút nghĩ ngợi tiếp tục đẩy tay hắn ra, Lệ Tước Phong tức giận đến khua tay múa chân, Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên lạnh lùng trừng mắt hắn, vẻ mặt quật cường.
Lệ Tước Phong không cam lòng, đánh một quyền ở trên tường.
"Cố Tiểu Ngải, anh đánh hắn hai quyền mà thôi, em đau lòng sao?" Lệ Tước Phong lạnh lùng hỏi, giọng điệu trong lúc đó che dấu không được sự ghen ghét.
"Em vừa mới thiếu chút nữa ngã sấp xuống, anh ấy chỉ đỡ em mà thôi." Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nói, xoay người rời đi.
"Đỡ em mà tiến sát đến như vậy sao?!" Lệ Tước Phong lập tức quát, bỗng nhiên ánh mắt biến đổi, cấp bách hỏi, "Làm sao lại ngã sấp xuống?"
Là bệnh trạng lại bắt đầu sao?!
Mắt Cố Tiểu Ngải ảm đạm, nhấp mím môi lắc đầu, "Không phải, giày cao gót rất cao."