"Hóa ra cô còn biết võ thuật." Một tiếng cười lạnh truyền vào.
Cố Tiểu Ngải theo tiếng nhìn qua, thấy Lệ Tước Phong từ ngoài cửa chậm rãi đi tới, toàn thân bao phủ vẻ lo lắng.
Lệ Tước Phong lạnh lùng nhìn Linh Mộc Nại Nại, "Bắt cô thật đúng là không dễ dàng MÀ."
"A Phong...... tại sao anh bắt tôi? Tôi chỉ tới gặp chị Tiểu Ngải thôi mà." Nhìn thấy Lệ Tước Phong, Linh Mộc Nại Nại lập tức ủy khuất lên án, nước mắt lúc này chảy xuống dưới.
"Quỳ xuống!" Một vệ sĩ quát to, đá vào chân Linh Mộc Nại Nại một cước.
Linh Mộc Nại Nại lúc này khuất nhục quỳ xuống, nước mắt rơi càng nhiều, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.
"Nói đi, thuốc giải độc ở đâu?" Lệ Tước Phong đứng trước mặt Linh Mộc Nại Nại lạnh lùng quát, "Tôi, Lệ Tước Phong chưa bao giờ cho phụ nữ ưu đãi gì cả, không muốn chịu tra tấn thì đem thuốc giải độc giao ra đây!"
"Thuốc giải độc cái gì...... Ô......" Linh Mộc Nại Nại hoàn toàn không biết gì cả nhìn hắn, nước mắt càng rơi xuống như bị đứt tuyến lệ vậy.
......
Nghe được bọn họ nói, thế này Cố Tiểu Ngải mới hiểu được.
Linh Mộc Nại Nại cũng có khả năng hạ độc ở trên người cô, cho nên Lệ Tước Phong nhân cơ hội bắt Linh Mộc Nại Nại......
"Mẹ nó. Đừng giả bộ với tôi!" Lệ Tước Phong rống to quát, trong mắt sát ý đặc hơn, giọng điệu đáng sợ đến dọa người.
Linh Mộc Nại Nại rõ ràng hoảng sợ, hít vào một hơi, đứng lui ra sau từng bước, lại bị một vệ sĩ trực tiếp dùng họng súng để lên cái gáy của cô ta.
Linh Mộc Nại Nại không dám cử động nữa.
"Lệ Tước Phong......" Cố Tiểu Ngải đi qua bên cạnh Lệ Tước Phong, nhìn chằm chằm vết máu trên tay Linh Mộc Nại Nại nói, "Trước hết hãy để cho cô ta rửa tay đã, tiêu độc một chút."
Nếu lỡ Linh Mộc Nại Nại không phải hung thủ, lại bị nhiễm H1EV23, không phải thành chính mình hại cô ta rồi.
Lệ Tước Phong liếc mắt miệng vết thương trên tay Cố Tiểu Ngải một cái, nhíu mày, "Cô đi xử lý miệng vết thương trên tay mình trước đi."
Mình cũng bị thương còn quan tâm Linh Mộc cái gì!
"Nhưng Linh Mộc......"
Đúng là cô không thích Linh Mộc, nhưng không muốn làm hại Linh Mộc giống như cô.
"Bắt Linh Mộc đi!" Lệ Tước Phong lạnh lùng thốt lên......
"Dạ" bọn vệ sĩ cùng đồng thanh, dùng súng nhắm ngay Linh Mộc Nại Nại, "Còn không đi?! Cô chờ những người hộ vệ kia tới cứu cô sao? Những người đó đều đã bị chúng tôi bắt hết rồi!"
Người của cô đã bị bắt toàn bộ?!
"......" Nghe vậy, trong mắt Linh Mộc Nại Nại rõ ràng có khủng hoảng, chuyển mắt khiếp sợ nhìn về phía Lệ Tước Phong, "Làm sao anh biết bên cạnh tôi có người bảo vệ chứ?"
"Hẳn là tôi hỏi cô mới phải, cô còn có thân phận gì nữa hả?!" Bên môi Lệ Tước Phong phiếm cười lạnh, "Toàn bộ châu Á, ngay cả tôi - Lệ Tước Phong cũng tra không ra thân phận bối cảnh không vượt qua một năm! Thiên kim của đại gia, công chúa của hoàng thất...... ngoài ra không tra ra được cái gì nữa?!"
Nhìn Lệ Tước Phong nói ra như vậy, Linh Mộc Nại Nại cởi bỏ nét ủy khuất trên mặt, bên môi gợi lên cười lạnh giống như Lệ Tước Phong, "Muốn biết sao? Anh biết nên đi hỏi ai không, anh động đến tôi, anh nghĩ xem cha tôi có thể bỏ qua cho anh hay không!"
......
Cố Tiểu Ngải ngoài ý muốn nhìn Linh Mộc Nại Nại, nụ cười trên mặt Linh Mộc Nại Nại...... Cùng với khi diễn gian phi giống nhau như đúc.
Diễn xong, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt Linh Mộc Nại Nại.
Mỗi lần nhìn trên mặt ngây thơ rực rỡ của Linh Mộc Nại Nại nổi lên cười lạnh, Cố Tiểu Ngải đều cảm thấy đặc biệt phù hợp, trên lưng nổi gai sống......
Trong ấn tượng của cô, Linh Mộc Nại Nại rạng rỡ, thanh xuân, sống động...... Còn có liều lĩnh chấp nhất đối với tình yêu.
Hiện tại trước mặt cô, Linh Mộc Nại Nại thật sự làm cho cô khiếp sợ.
......
"Mẹ nó, dám uy hiếp tôi nữa!" Lệ Tước Phong nổi giận, tiến lên một phen kéo cổ áo Linh Mộc Nại Nại, "Không giao thuốc giải độc ra! Cô xem tôi có dám làm thịt cô hay không?!"
Linh Mộc Nại Nại bị hắn xách lên mũi chân đều khó có thể chấm đất, đáy mắt toát ra một chút sợ hãi, không còn dám cùng Lệ Tước Phong sẵng giọng nữa.
"Mang đi! Tiếp đón cô ta thật tốt vào!"
Lệ Tước Phong một phen đẩy cô ta ra, Linh Mộc Nại Nại bị bọn vệ sĩ bắt đi.
"Vì sao anh động đến cô ta thì cha cô ta sẽ không bỏ qua cho anh chứ?!" Cố Tiểu Ngải nhìn Linh Mộc Nại Nại bị áp đi khó hiểu hỏi.
Linh Mộc Nại Nại làm sao có thể nói chuyện như vậy?!
"Đừng nghe cô ta nói khùng nói điên!"
Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi nói, cúi đầu nhìn về phía máu tươi trên tay cô, đưa tay nắm lấy tay cô.
Cố Tiểu Ngải lui về phía sau từng bước, đem tay giấu đến sau lưng.
"Đưa tay cho tôi xem!" Lệ Tước Phong nhíu mi, giọng điệu không được xía vào nói.
"Không được, tôi đi xử lý miệng vết thương một chút là được rồi." Cố Tiểu Ngải xả ra một chút tươi cười, xoay người rời đi, chân giẫm phải một vật gì đó cứng cứng.
Cố Tiểu Ngải nhấc chân lên liền thấy chiếc nhẫn lúc nãy Linh Mộc Nại Nại làm rớt xuống, trên nhẫn còn có vết máu......
Cố Tiểu Ngải sợ run lên, rất nhiều ký ức ngắt quảng hiện lên trong đầu, giống như có cái đáp án gì đó hiện lên......
"Lệ Tước Phong." Cố Tiểu Ngải cúi gập thắt lưng nhặt chiếc nhẫn kia lên, chuyển mắt nhìn về phía Lệ Tước Phong, nói, "Đem cái nhẫn này đi xét nghiệm, trên đó hẳn là có h1ev23."
"Cái gì?" Lệ Tước Phong nhíu mi.
"Tôi không biết tôi nghĩ đúng không, trên chiếc nhẫn kia còn có máu của tôi, có thể xét nghiệm ra trên chiếc nhẫn có cái gì đúng không?" Cố Tiểu Ngải hỏi.
"Cô muốn nói lần này cô ta tới là vì muốn hạ độc cô sao?" Lệ Tước Phong hiểu ý của cô, đôi mắt sâu đậm, "Không có khả năng."
Cô đã bị nhiễm h1ev23 rồi, cái cô Linh Mộc Nại Nại kia cần làm gì nữa chứ.
Không có khả năng sao?
Cố Tiểu Ngải nhìn về phía ly nước chanh lúc nãy Linh Mộc Nại Nại muốn cho cô uống, có lẽ cô ta còn có một biện pháp nữa.
Cố Tiểu Ngải bước đi tới, bưng ly nước chanh trên bàn lên uống một hơi.
"Cô làm cái gì vậy?!" Lệ Tước Phong gầm nhẹ một tiếng, cô muốn làm gì chứ?!
"Tôi muốn chứng minh có phải Linh Mộc Nại Nại muốn hại tôi hay không?" Cố Tiểu Ngải nắm thật chặc cái ly, lẳng lặng chờ đợi.
Thật lâu......
Cố Tiểu Ngải đang đứng nguyên tại chỗ rồi đi hai bước, đột nhiên đầu choáng váng, trước mắt tối sầm, cái gì đều nhìn không thấy...... một giây tiếp theo, ánh mắt khôi phục thanh minh, giống như chuyện gì đều không có giống nhau......
Chính là loại cảm giác này.
Cô từng bị qua......
Cố Tiểu Ngải lập tức ngồi vào trên sô pha, "Tôi muốn gặp Linh Mộc Nại Nại."
Sắc mặt của cô tái nhợt, Lệ Tước Phong thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, sau một lúc lâu mới gật đầu, "Được."
*************************
Vùng ngoại thành, trong căn cứ dưới lòng đất không có chút ánh sáng, Lệ Tước Phong trên đường đều ôm vai của cô, Cố Tiểu Ngải bỏ một tay vào túi quần, một tay cầm một cái túi trong suốt, bên trong là nửa ly chanh nước.
Trong hành lang, Cố Tiểu Ngải bước chân nặng nề theo Lệ Tước Phong đi lên phía trước, bọn bảo tiêu mở cửa.
Còn chưa đi đến gần, Cố Tiểu Ngải chợt nghe đến một ít tiếng kêu thảm thiết của đàn ông từ bên trong truyền tới, nghe được làm cho người ta sởn tóc gáy, cơ thể Cố Tiểu Ngải cứng đờ mất tự nhiên.
Lệ Tước Phong nháy mắt sắc bén với một vệ sĩ bên cạnh, người vệ sĩ kia lập tức rời đi.
Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết liền dừng lại.
"Có thể thả những người vô tội không?" Cố Tiểu Ngải lên tiếng hỏi, cô không thích liên lụy người khác.
"Tạm thời còn không được, cô xác định Linh Mộc Nại Nại chính là người hạ độc sao?" Lệ Tước Phong lạnh lùng hỏi, trong mắt hiện lên một chút nguy hiểm.
"Đúng, tôi xác định." Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, bây giờ cô chỉ mới xác định......
Vệ sĩ mở một cánh cửa phong cách tao nhã, Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải đi vào.
Đây là một phòng rộng lớn trống trơn, ngoại trừ đèn treo giá trị xa xỉ ra thì các vật trang trí khác đều không có, ở một góc tường để một bàn dài, một cái ghế.
Linh Mộc Nại Nại bị trói tay sau lưng ghế, trên tay cùng trên đùi tất cả đều bị vệt dây trói, lúc trước tóc được làm kiểu tinh xảo xinh đẹp giờ phút này đã hỗn độn không còn bộ dáng cũ.
Hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng bên cạnh cô, nhìn thấy Lệ Tước Phong tiến vào lập tức cung kính cúi đầu, "Lệ tổng."
Nghe vậy, Linh Mộc Nại Nại ngẩng đầu lên, gương mặt thanh tú lúc nãy giờ phút này tái nhợt, khóe miệng có vết thương rất lớn, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống từng giọt.
Gương mặt xinh đẹp hoạt bát hiện lên bị thương thực thảm.
Cố Tiểu Ngải có chút bị dọa đến, chưa bao lâu thế này, thủ hạ của Lệ Tước Phong đã tra tấn Linh Mộc Nại Nại thành như vậy......
Lệ Tước Phong buông Cố Tiểu Ngải ra, tiến lên đá một cước vào bàn dài, cực kỳ tức giận quát, "Con mẹ nó, cô lập tức đem thuốc giải độc giao ra đây! Tôi không nhẫn nại với cô nữa đâu!"
Linh Mộc Nại Nại hô hấp run run, nhìn chằm chằm Lệ Tước Phong dẫm nát trên bàn, "Tôi không biết anh đang nói thuốc giải độc cái gì...... Anh không thả tôi ra, cha anh sẽ không bỏ qua cho anh."
"Cô muốn chết hả?!" Lệ Tước Phong bị Linh Mộc Nại Nại uy hiếp, phẫn nộ đá một cước ngã cái bàn.
"A ——"
Linh Mộc Nại Nại bị đau kêu lên một tiếng, cạnh bàn ngã vào trước ngực cô, đau đến cả khuôn mặt cô đều vặn vẹo.
"Đem cái bàn ra chỗ khác." Cố Tiểu Ngải nhìn vệ sĩ bên cạnh liếc mắt một cái, giọng điệu thản nhiên nói.
"Vâng" hai vệ sĩ liền tranh thủ chuyển cái bàn trên người Linh Mộc Nại Nại đi......
"Để cho tôi nói chuyện với cô ta một chút." Cố Tiểu Ngải đi qua Lệ Tước Phong nói.
Trên khuôn mặt Lệ Tước Phong tất cả đều là tức giận, nghe vậy lui từng bước qua bên cạnh, một vệ sĩ lập tức đem hai cái ghế dựa từ bên ngoài vào, Lệ Tước Phong thuận thế ngồi xuống, bực mình kéo kéo caravat.
Linh Mộc Nại Nại nhìn Cố Tiểu Ngải đi tới, trong hốc mắt nháy mắt rớt xuống nước mắt, ủy khuất nhìn Cố Tiểu Ngải, khóc như mưa, "Chị Tiểu Ngải...... Em thực nghe không hiểu A Phong đang nói cái gì...... Chị bảo anh ấy thả em được không...... Bằng không em sẽ chết ở chỗ này mắt, chị Tiểu Ngải...... Chị giúp em......"
Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nhìn Linh Mộc Nại Nại, kiên nhẫn chờ cô ta nói xong, lập tức chậm rãi nói, "Thả cô đi thì người chết chính là tôi."