Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 338




"Chị Tiểu Ngải à, tại sao hai ngày nay không thấy chị đến phim trường vậy?" Linh Mộc Nại Nại khó hiểu hỏi, giọng nói có chút lớn, "Em rất nhớ chị đó, gọi di động cho chị đều không được."

Mình có nghe lầm hay không đây. Tại sao Linh Mộc Nại Nại này có thể vĩnh viễn tình cảm như vậy......

Di động của cô đều bị Lệ Tước Phong quăng mất hết rồi, làm sao có thể gọi được chứ.

"Tôi đã gọi điện thoại cho đạo diễn Trương xin từ chức rồi." Cố Tiểu Ngải nhàn nhạt nói, chính xác mà nói là do Lệ Tước Phong gọi qua, gào rống một trận với đạo diễn Trương...... thế là xong việc.

"Không được, chị à, không phải chị rất thích làm đạo diễn à...... đến đây, đến đây đi." Linh Mộc Nại Nại giống như làm nũng ở trong điện thoại.

......

"Linh Mộc, quan hệ của tôi với cô thực không tốt như vậy, bất quá cám ơn cô đã quan tâm gọi điện thoại đến đây, tạm biệt."

Cố Tiểu Ngải nói xong đang muốn cúp điện thoại, Linh Mộc Nại Nại lập tức lo lắng kêu to lên, "Tôi đến Lệ gia tìm chị được không?"

"Cô muốn tới đây sao?"

Đến biệt thự Lệ gia?!

Ai muốn cô ta tìm đến chứ...... Các cô không quen thân được chứ......

Cố Tiểu Ngải cực kỳ buồn bực, đang muốn nói không được, phone bị một cái tay thon dài che lấy, Cố Tiểu Ngải kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Lệ Tước Phong đứng ở trước mặt cô, không tiếng động giương môi lên, "Đồng ý với cô ta đi."

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc trợn to mắt, Lệ Tước Phong buông tay che phone ra, Cố Tiểu Ngải không hiểu rõ nói vào điện thoại, "Được, cô qua đây đi."

"Dạ, chờ em nha! Em quay xong vài cảnh nữa sẽ tới ngay, một chút gặp, chị Tiểu Ngải." Linh Mộc Nại Nại nhiệt tình ở trong điện thoại tặng cô một nụ hôn gió.

Cúp điện thoại, Cố Tiểu Ngải khó hiểu nhìn về phía Lệ Tước Phong, "Vì sao lại muốn cô ta đến nhà?"

"Chờ cô ta lại đây, cô sẽ biết."

Thừa dịp cơ hội này có thể bắt Linh Mộc lại, bất kể cô ta có bối cảnh lớn thế nào hay là có người dựa lưng, hắn nhất định trước khi Cố Tiểu Ngải ngày càng nhiều thống khổ phải lấy được thuốc giải độc.

"Tôi không thích cô ta." Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày, gặp Linh Mộc Nại Nại lâu một chút, cô lại càng nhức đầu.

"Tôi biết." Lệ Tước Phong đưa tay nhéo nhéo mặt của cô, "Tôi sẽ không để cho cô ta quấy rầy cô lâu đâu, tôi ra ngoài một chút, lập tức quay lại."

"Ừ, được."

Cố Tiểu Ngải gật đầu, Lệ Tước Phong cúi người hôn ở trên mặt cô một cái, "Ở nhà ngoan một chút."

"......"

Cô là con cún cưng của hắn sao? Còn ngoan một chút.

Sau khi tiễn bước Lệ Tước Phong, Cố Tiểu Ngải đi đến trong thư phòng mở máy tính ra, xem thư viện ảnh của Lệ Tước Phong, mỗi một thư mục, tất cả đều là ảnh của một mình cô......

Cố Tiểu Ngải giật mình.

Không phải hắn không thích chụp hình sao, lại có thể chụp nhiều như vậy......

Trên ảnh chụp, cô không có nhìn thẳng vào ống kính, đều là ảnh hắn chụp lén, người này...... nhưng thật ra chụp cô rất xinh đẹp, cô hoặc ngồi hoặc đứng hoặc đi...... Hắn đều chụp lại......

Lần sau phải đem đi cho người ta in ảnh ra mới được, Cố Tiểu Ngải xem qua từng tấm, cửa thư phòng bị gõ vang lên.

"Mời vào." Đầu Cố Tiểu Ngải cũng không ngước lên, tiếp tục nhìn ảnh chụp trong Computer, bên môi vẫn lộ vẻ thản nhiên tươi cười.

"Cố tiểu thư, Linh Mộc tiểu thư đã đến rồi." Bảo mẫu đi tới báo cho cô.

......

Nhanh như vậy đã tới rồi?

"Lệ Tước Phong trở về chưa?"

"Còn chưa về."

Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày, Lệ Tước Phong còn nói chờ sau khi Linh Mộc Nại Nại đến đây là có thể biết được...... Kết quả bây giờ mọi người không biết hắn đi đâu.

Cô còn phải đi ứng phó vị tiểu thư Linh Mộc kia.

Cố Tiểu Ngải tắt Computer đi xuống lầu, Linh Mộc Nại Nại mặc một chiếc váy xinh xắn đứng ở phòng khách nhìn cô cười đến vẻ mặt sáng lạn, "Chị Tiểu Ngải, chị không sao chứ? Vì sao lại đột nhiên từ chức? Có phải còn để ý mấy người kia khi dễ chị quá hay không? Không phải chị đã tha thứ cho các cô ấy rồi sao?"

......

Đặt câu hỏi như bắn liên hồi làm cho Cố Tiểu Ngải không thể nào đáp lại.

"Muốn uống chút gì không?" Cố Tiểu Ngải đối mặt cô ngay cả tươi cười đều khó có thể cười ra, chỉ nhàn nhạt hỏi.

"Nước chanh đi!" Vẻ mặt Linh Mộc Nại Nại tràn đầy thanh xuân tươi cười, "Nước chanh là món yêu thích nhất của em!"

Đúng là không thay đổi......

Ngay từ đầu gặp mặt Linh Mộc Nại Nại đã uống nước chanh rồi.

"Tôi đi chuẩn bị." Bảo mẫu đứng ở một bên cung kính nói.

"Ngồi đi." Cố Tiểu Ngải chỉa chỉa sô pha.

"Dạ." Linh Mộc Nại Nại nặng nề mà gật gật đầu, ngồi vào trên sô pha, "Chị Tiểu Ngải à, chị càng ngày càng có phong thái bà chủ đó."

"Thật không?" Cố Tiểu Ngải phản ứng cực kỳ lạnh nhạt.

Đối mặt với phản ứng lạnh nhạt của Cố Tiểu Ngải, Linh Mộc Nại Nại nhất thời không nói nữa, chỉ cười cười, "Lệ Tước Phong đâu?"

"Cô đến gặp tôi hay là gặp Lệ Tước Phong?" Cố Tiểu Ngải nói từ bén nhọn.

"Cũng là vì......" Linh Mộc Nại Nại rạng rỡ khả ái cười rộ lên, "Em đã lâu chưa gặp qua anh ấy, không biết bây giờ anh ấy thế nào thôi."

Dù thế nào thì Lệ Tước Phong với cô ta cũng không có quan hệ.

Cố Tiểu Ngải ở trong lòng oán thầm.

"Cố tiểu thư, Linh Mộc tiểu thư." Bảo mẫu đem hai ly nước chanh bưng lên.

"Tôi nghĩ tôi từ chức không cần báo với cô, cô cũng không cần cố ý chạy đến đây một chuyến." Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, bưng ly nước chanh uống một ngụm.

Đã có ngụ ý tiễn khách rồi......

"Nhưng không phải chị muốn làm đạo diễn sao?  Cơ hội học tập tốt như vậy, vì sao chị muốn vứt bỏ chứ?!" Linh Mộc Nại Nại lại giống như không có nghe ra ý tứ của cô, đột nhiên ngồi lại gần kích động bắt lấy cánh tay của cô......

"Phốc——"

Cố Tiểu Ngải bị cô ta làm cho hoảng đến sặc nước chanh, tay run lên, nửa ly nước chanh hất tới trên người ướt một bên váy......

......

Cố Tiểu Ngải lắc đầu, cô là trời sinh mắc nợ Linh Mộc Nại Nại sao?

"A...... Thực xin lỗi thực xin lỗi, chị Tiểu Ngải...... Tôi không phải cố ý." Thấy thế, vẻ mặt Linh Mộc Nại Nại áy náy nhìn cô, "Tôi thực không phải cố ý."

"......" Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nhìn cô ta, "Tôi đi thay quần áo."

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi...... Nếu không tôi bồi thường cho chị một bộ quần áo khác nha."

Cố Tiểu Ngải rất muốn với cô ta nói một câu, chỉ cần cô không hiện ra ở trước mặt mình, chính là bồi thường tốt nhất đối với mình rồi......

Linh Mộc Nại Nại vẫn không có rời đi, Cố Tiểu Ngải chỉ có thể đi vào phòng tắm tùy tiện xoa xoa thân mình, thay quần áo sạch sẽ lại đi ra ứng phó cô ta.

"Chị Tiểu Ngải, thực xin lỗi......" Thấy cô đi ra, Linh Mộc Nại Nại đứng lên cúi đầu xin lỗi, thành ý mười phần, cầm lấy nước chanh trước mặt mình đưa cho cô, "Chị uống ly của tôi đi, tôi còn chưa uống qua."

"Không cần, trong nhà chanh rất nhiều." Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt nói, ngồi xuống lẳng lặng nhìn cô ta, xem cô ta khi nào thì mới bằng lòng rời đi......

Thật không biết Lệ Tước Phong vì sao muốn cho Linh Mộc Nại Nại lại đây, bây giờ lại không thấy bóng dáng của hắn đâu......

"Uống thôi uống thôi."

Linh Mộc Nại Nại bưng ly nước chanh đưa tới trong lòng cô, Cố Tiểu Ngải sợ lại hắt vào mình nên đẩy ra.

Trong lúc đẩy ra, Cố Tiểu Ngải bị chiếc nhẫn lóe sáng trên ngón trỏ của cô ta đâm vào, vô cùng đau đớn, vội vàng rút tay lại.

Linh Mộc Nại Nại mang nhẫn gì mà lại đâm vào người ta như vậy chứ.

"Làm sao vậy, làm sao vậy?" Linh Mộc Nại Nại lo lắng lại gần, buông nước chanh xuống, hai tay cầm tay cô cẩn thận xem xét.

"Cô đừng chạm vào tôi...... A!"

Trong lúc đẩy tới lui, móng tay Cố Tiểu Ngải cào xước tay Linh Mộc Nại Nại, bỗng dưng lại thấp giọng thét chói tai lên, tay lại bị nhẫn của Linh Mộc Nại Nại đâm vào, máu tươi ồ ồ mà ra, từng giọt chảy lên tay Linh Mộc Nại Nại.

"Thực xin lỗi......" Linh Mộc Nại Nại luống cuống tay chân nói xin lỗi.

Cố Tiểu Ngải khiếp sợ nhìn máu tươi trên tay cô ta, vội vàng kêu lên, "Nhanh đi rửa tay ngay đi! Bảo mẫu, mau dẫn Linh Mộc đi rửa tay ngay!"

"Tôi không sao, có vẻ chị quan trọng hơn."

"Đừng nói nhảm, nhanh đi rửa đi." Cố Tiểu Ngải có chút kích động nói, trên tay Linh Mộc Nại Nại hẳn là không có miệng vết thương nào chứ, vừa rồi hình như móng tay của cô có cào xước tay Linh Mộc Nại Nại......

Linh Mộc Nại Nại có chút kỳ quái nhìn Cố Tiểu Ngải, bản thân Cố Tiểu Ngải đổ máu thành như vậy, lại bắt cô đi rửa tay ngay?

Sao lại thế này......

"Còn không đi?" Cố Tiểu Ngải nhìn Linh Mộc Nại Nại sững sờ tại chỗ không khỏi lo lắng, bây giờ cô cũng bị thương, không dám đụng vào Linh Mộc Nại Nại.

Một nữ giúp việc đi tới, Cố Tiểu Ngải vội nói, "Mau dẫn Linh Mộc tiểu thư đi rửa tay ngay, dùng nước nóng đó."

"Dạ"

Nữ giúp việc đi tới dẫn Linh Mộc Nại Nại rời đi.

"A ——"

Cố Tiểu Ngải chỉ nhìn chằm chằm tay mình chảy máu, đột nhiên nghe Linh Mộc Nại Nại phát ra một tiếng kêu sợ hãi, Cố Tiểu Ngải kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy cách đó không xa, nữ giúp việc kia đấm thẳng quả đấm về phía Linh Mộc Nại Nại, Linh Mộc Nại Nại nhanh nhẹn ngăn cản, xoay người dùng chân đá nữ giúp việc, nữ giúp việc lúc này bị gạt ngã......

Cố Tiểu Ngải khiếp sợ trợn to mắt, đây là tình huống gì? Linh Mộc Nại Nại biết võ sao?! Đây là có chuyện gì?

Nữ giúp việc kia bị gạt ngã lại cực nhanh đứng lên, một lần nữa cùng Linh Mộc Nại Nại đánh nhau.

"Đừng nhúc nhích!"

Mười mấy vệ sĩ từ cửa xuất hiện xông vào, bao vây quanh Linh Mộc Nại Nại, bọn vệ sĩ người người cầm súng nhắm ngay Linh Mộc Nại Nại, "Không được nhúc nhích, giơ hai tay lên đầu!"

"Các ngươi làm cái gì?!" Linh Mộc Nại Nại buông nữ giúp việc ra, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu nhìn về phía bọn họ, chuyển mắt ủy khuất nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, "Chị Tiểu Ngải, chị cho người bắt nạt tôi sao?"

......

Ai rảnh đi bắt nạt cô ta chứ.

Cố Tiểu Ngải nhìn một màn trước mắt, cũng hoàn toàn không rõ là chuyện gì xảy ra?