Xe taxi vẫn đuổi theo xe trước mặt giữa quốc lộtrống trải, bỗng dưng, một chiếc xe hơi có rèm chephía trước ngừng lại, vài hộ vệ từ trong xe bước ra, đi tới chỗ của bọn họ.
"Bị phát hiện rồi."
Tài xế xe taxi giật mình kêu lên một tiếng, bối rối quay đầu xe lại, tăng tốc rời đi, ngoài miệng khẩn trương mà kích động nói, "Tiểu thư,người nào đuổi theo chúng ta vậy?! Tại sao lại giống như phim hành động vậy......"
"......"
Cố Tiểu Ngải quay đầu nhìn lại, thấy mấy ngườivệ sĩ kia đứng ở ven đường nhìn qua chỗ cô, cũng không có đuổi theo nữa.
Vệ sĩ của Lệ Tước Phong có tính cảnh giác rất cao.
Ngay cả cô lén lút muốn biết Lệ Tước Phong mấy ngày nay ở đâu, làm cái gì...... Cũng chưa biện pháp biết.
Chỉ cần Lệ Tước Phong không muốn để cho cô biết, cô vĩnh viễn cũng không thể nào vào được thế giới của hắn.
Cái này có tính là một loại bi ai không?
......
"Không cần nhìn nữa, tiểu thư." Tài xếtừ trong kính chiếu hậu nhìn cô nói, "Tôi vừa nhìn thấy xe trước mặtquẹo vào một cái đường nhỏ, đó là vùng ngoại ô, cũng khôngcó người nào ở, cô muốn đi theo làm cái gì?"
Ngoại ô?
Vậy cũng là chưa hoàn toàn mất dấu.
"Dừng lại." Cố Tiểu Ngải vội vàng nói, đợi rất lâu, nhìn sau khi bọn vệ sĩở phía xa lên xe rời đi mới nói, "Anh làm ơn chở tôi tới đó đi."
"Còn đi đến đó nữa, những người đó nhìn như hung thần, tiểu thư, không phải cô là xã hội đen đấy chứ?!" Tài xế kích động kêu lên, xem vẻ mặt cô đích thực rấtđơn thuần, nên không phải làlão đại xã hội đen chứ?!
"Đương nhiên không phải."
Cố Tiểu Ngải nhìn thoáng qua con số trong máy đo phí, từ trong ví tiền lấy ragấp ba số tiền đưa tới, "Đã làm phiền anh rồi."
Tài xế xe taxi đành phải chở cô quay trở lại, nhưng chạy đến trên đường nhỏ thì sống chết không chịu chạy vào trong, mở miệng nói, "Tiểu thư, côtự mình đi vào trong đi, nơi này chỉ có vài ngôi nhà, nên liếc mắt liền nhìn thấy, nếu lỡ bị những người đó phát hiện, tôi sợ ngay cả xe lẫn người đều bị đậpnát đó!"
......
"Cám ơn anh."
Cố Tiểu Ngải cũng không tiện cùng tài xế dây dưa vô nghĩa.
Một mình xuống xe, Cố Tiểu Ngải nhìnvùng ngoại thành trước mắt mênh mông vô bờ, chỉ có vài căn biệt thựlẻ loi, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy tất cả......
Lệ Tước Phong đến nơi như vậy làm cái gì?
Nhìn ra xa, Cố Tiểu Ngải không nhìn thấy bóng dáng Rolls-Royce, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ, cô cũng không hiểu mình cố chấp vì cái gì. Vì sao lại phải đến đây xem kết cục......
Có thểsẽ thấy những hình ảnh tệ nhất, cô cũng muốn tiếp tục gắng gượng đi.
Cố Tiểu Ngải đeo túi xách lênđi vào đường nhỏ, cây cối...vào mùa này cũng đã khô vàng, màu vàng óng ánh là màu duy nhất nơi đây......
Cố Tiểu Ngải đi ở trên đường nhỏ, cô không xác định Lệ Tước Phong sẽ ở trong biệt thự nào.
Côcho rằng Lệ Tước Phong ở mơi này nhất định sẽ có bọn hộ vệtrông coi, nhưngtừ xa nhìn đến, cô không thấy một bóng người. Mấy chiếc xe có rèm che cùng những tên hộ vệ đều không có bóng dáng.
......
Nhưng không muốntừ bỏ, Cố Tiểu Ngải nhìn tổng cộng cũng chỉ có vài căn biệt thự, vì thế cô đi tới ấn chuông cửa từng biệt thự, trong lúc đó cách một khoảng rất xa......
Một căn nhà có một đôi vợ chồng già ở, ngoài ra hai biệt thự khác căn bản không có người, côấnchuông cửa đến mỏi tay cũng không có người ra mở cửa.
Cố Tiểu Ngải đi một đoạn nữa, lại ở trước một dãy biệt thự ấn chuông cửa ở trên cửa chính.
Vẫn không có người mở cửa.
Cô đột nhiên cảm thấy mình làm vậy rất không có ý nghĩa, nếu Lệ Tước Phong không muốn để cho cô tìm được hắn, cô có ấn chuông cửa của tất cả biệt thự đến đứt đi, cũng sẽ không tìm được hắn......
Đây là quyền thế của hắn.
Cô ngay cả chạm vào cũng không chạm tới ranh giới của quyền thế.
Cố Tiểu Ngải ấn chuông cửa thật lâu, vẫn như trước không có người ra mở cửa, có lẽ cũng không có người ở trong biệt thự.
Cố Tiểu Ngải xoay người chuẩn bị rời đi.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào trên người cô, một tia sáng từ dưới đất rọi vào mắt của cô, Cố Tiểu Ngải cúi đầu xuống liền thấy một chiếcnhẫn kim cương rơi trên mặt đất.
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn, tim đập mạnh.
Chiếc nhẫn kia rất quen thuộc, là nhẫn cưới củacô cùng Sở Thế Tu, tâm đầu ý hợp thiết kế rất khác biệt, bên trong còn có khắc chữ cái đầu của tên cô và Sở Thế Tu.
......
Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, ngồi xổm xuống nhặt chiếc nhẫn lên, bên trong chiếc nhẫn có dính vết máu, nhìn thoáng qua có thể thấy rõ vết khắc chữ"G".
Đây là nhẫn của Sở Thế Tu......
Tại sao Sở Thế Tu có thể rơi nhẫnở nơi này? Cô không biết Sở Thế Tu có biệt thự ở đây.
Tại sao lại có vết máu ở trên chiếc nhẫn?
Cố Tiểu Ngải chuyển mắt nhìn về phía biệt thự, bỗng nhiên thấycạnh cửa sổ sát đất trên lầu có một bóng người nhanh tay kéo rèm cửa sổ lại.
Rõ ràng có người ở...... Lại không mở cửa khi cô ấn chuông. Rốt cuộc tại sao lại thế này?
Cố Tiểu Ngải mơ hồ cảm giácthấy không thích hợp, lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào.
Cố Tiểu Ngải lấy điện thoại di động ra liền gọi cho Sở Thế Tu.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được......"
Cố Tiểu Ngải nhìn chiếc nhẫn trên tay, lại ấn chuông cửa, cô nhất định phải ấn cho đến khi có người đi ra mở, trừ khi người trong biệt thự không bao giờ đi ra ngoài nữa.
Cố Tiểu Ngải ấn đến mức tay mình cũng đau, cửa biệt thự rốt cục cũng mở ra, hai người mặc áo đenđeomắt kính sắc mặt nghiêm túc từ bên trong đi ra.
Trong đó có một người là Võ Giang.
"Cố tiểu thư, mời vào bên trong." Võ Giang đi đến trước mặt cô cúi đầu, mời cô vào.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn hắn, Lệ Tước Phong đến căn biệt thự này, vậy tại sao nhẫn của Sở Thế Tu lại rơi ở đây?! Đến tột cùng tại sao lại thế này?!
Cố Tiểu Ngải không đợi Võ Giang dẫn đường, tự mình vội vã đi vào, đi thẳng một đường vào, hai bên đại sảnh xa hoa đều có hộ vệ đứng khoanh tay.
Trên sô pha, Lệ Tước Phong ngồi ở bên kia, trên tay bưng một ly rượu đỏ, uốngrất thoải mái giống như ở nhà.
Mà phía bên tay trái hắn, trên ghế sô pha, Sở Thế Tu ôm Lương Noãn Noãn sắc mặt tái nhợt ngồi, Sở Thế Tu sắc mặt bình tĩnh, thấy cô chạy vào, hai tròng mắt nhìn cô chằm chằm.
Trên bàn trà bày đầy hoa quả, trà bánh, cùng với rượu đỏ......
Lúc trước,Cố Tiểu Ngải cho rằng mình sẽ thấy được cảnh Lệ Tước phong cùng người phụ nữ khác, nhưng khi cô nhìn thấy máu trên chiếc nhẫn cưới thì cô nghĩ đến Sở Thế Tu bị Lệ Tước Phong bắt......
Nhìn đếnhình ảnh "hài hòa" như vậy, trong lúc nhất thời Cố Tiểu Ngải có chút phản ứng không kịp.
"Sao cô lại tới đây?" Lệ Tước Phong đặt ly rượu đỏ xuống, ngước mắt lên nhìn về phía cô, gương mặt lãnh nghị, đôi mắt sâu không lường được.
......
Cô theo dõi hắn tới.
Cố Tiểu Ngải không nói gì, bước đến bên cạnh Lệ Tước Phong, "Tại sao các người lại ở nơi này?"
Lệ Tước Phong, Sở Thế Tu, Lương Noãn Noãn...... Ba người xuất hiện trongbiệt thự ở ngoại ô, đây là một hình ảnh rất quỷ dị.
Cố Tiểu Ngải liếc mắt nhìn tay Sở Thế Tu một cái, ngón áp út của anh bị trầy da, phía dưới có vết thương rất dài, vết máu rõ ràng.
Thấy cô nhìn về phía tay của mình, Sở Thế Tu nắm bàn tay đeo nhẫn của mình lại, giấu đi vết thương trên tay của mình.
Anh cùng Lương Noãn Noãnkhông hiểu sao lại bị bắt đến nơi này cũng được một thời gian rồi, anh dùng lực ném nhẫn ra ngoài, lúc trước anh có công khai qua nhẫn hôn ước này, nếucảnh sát điều trasẽ phát hiện được nơi này.
Không ngờ là không có đưa cảnh sát tới, lại đưaCố Tiểu Ngải tới, đây thật là một trò cười.
......
"Chúng tôibàn công chuyện."
Lệ Tước Phong lôi kéo Cố Tiểu Ngải ngồi vào bên cạnh mình,duỗi cánh tay dài ra ôm côvào lòng ngực của mình, mặt kề sát vào lỗ tai cô, nói nhỏ giọng chỉ có hai người nghe được, giọng nói lạnh lùng thốt, "Thật lớn gan, dám theo dõi tôi sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Lệ Tước phong, làm cho Cố Tiểu Ngải rùng mình một cái.
Lúc hắn phái người theo dõi cô là điều đương nhiên, trái lại, hắn liền nổi giận...... Đây chính là quy tắc, không cho phép làm khác.
"Đây là hai chuyện khác nhau." Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng nói.
Lệ Tước Phong lập tức hôn lỗ tai của cô, khàn khàn nói, "Trở về tôi tính sổ với cô."
Đột nhiên côchạy tớinhư vậy, làm hỏng toàn bộ kế hoạch của hắn......
Vốn cho rằng cô ấn chuông cửa không thấy người ra sẽ bỏ đi, không ngờ cô...... lại khó lay chuyển, như thế nào cũng không chịu rời đi...... Không vào trong biệt thự xem thì không đi.
Sở Thế Tu nhìn bọn họ chạm vào vành tai và tóc mai nhau, ôm Lương Noãn Noãnbên cạnh vào người,tay nắm chặt, gân xanh rõ ràng, đáy mắt xẹt qua một chút ghen ghét, chợt lóe lên rồi biến mất.
"Cái này, anh làm rơi ở bên ngoài."
Cố Tiểu Ngải lấy nhẫn ra đặt trên bàn trà, nhìn về phía Sở Thế Tu nói, giọng nói lạnh nhạt, cùng nghi vấn.
Cô rất muốn hỏi trên tay anh sao lại bị thương......
"Ừ."
Khuôn mặt Sở Thế Tu tao nhã, nhìncô thản nhiên nở nụ cười, cũng không có ý định giải đápnghi vấn của cô, đưa tay lấy nhẫn.
Một bàn tay thon dài nhanh hơn hắn cầm lấy nhẫn, tay Sở Thế Tu dừng tại giữa không trung, chuyển mắt nhìn về phía Lệ Tước Phong.
"Loại đồ bỏ đi này nên sớm vứt đi!"
Lệ Tước Phong khinh miệt liếc Sở Thế Tu một cái, khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiện tay đem nhẫn ném một cáivào trong thùng rác.
Trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động......
Sở Thế Tu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong thùng rác, tay nắm thật chặt, trên mặt cái gì cũng không có biểu hiện ra ngoài......