Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 305




"Có khách sao?"

Tiếng nói gợi cảm mà trầm thấp vang lên.

Cố Tiểu Ngải cùng Chu Chỉ Nghi đồng thời ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Lệ Tước Phong vừa tắm rửa xong từ trên cầu thang đi xuống, trên người mặc một áo tắm dài màu đen, dây lưng tùy ý buộc lại ở bên hông, để lộ nửa ngực trần, một đôi mắt đen dày nhìn các cô, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ cong lên, trên người cực kỳ quý khí, mang theo tư thái cao cao tại thượng.

Tóc ngắn ướt sũng, giọt nước nhỏ giọt từ trên mặt anh tuấn của hắn xuống, càng thêm mị hoặc và đẹp đến kỳ lạ, gợi cảm trí mạng.

Chu Chỉ Nghi là một người phụ nữ yêu thích trai đẹp, nhất là diện mạo của Lệ Tước Phong làm biết bao nhiêu chị em phụ nữ siêu lòng, càng làm cho cô nhìn không chớp mắt.

"Rất đẹp trai, rất đẹp trai! Tiểu Ngải bồ thật lợi hại! Bạn trai của bồ giống như diễn viên điện ảnh vậy đó, một số ngôi sao cũng phải đứng sang một bên nữa đó!" Chu Chỉ Nghi cầm lấy cánh tay Cố Tiểu Ngải kích động vô cùng, không khống chế được thét lên chói tai, "Thực rất đẹp trai a! Đẹp trai gấp vạn lần!"

Trai đẹp mặc đồ tắm......

Quả thực đẹp trai vô biên......

Cánh tay Cố Tiểu Ngải bị Chu Chỉ Nghi đập vào đau, không khỏi bật cười đẩy cô ấy ra, "Tiểu Nghi, bồ đừng đập vào tay mình."

Chu Chỉ Nghi chính là như vậy, gặp trai đẹp là quên hết mọi chuyện. Trong nháy mắt, cô ấy quên đi cái gì mà chính nghĩa hỏi giúp cô chuyện kết hôn...bay lên chín tầng mây rồi......

Nhìn về Lệ Tước Phong đi tới chỗ bọn họ, mắt Cố Tiểu Ngải u ám dần.

Bước vào cửa Lệ gia chỉ là thứ yếu, cô kỳ thật rất muốn biết...... Lệ Tước Phong có nghĩ tới chuyện kết hôn với cô hay không?

Có nghĩ tới tương lai với cô...... hay không?

......

Lệ Tước Phong từ trên cầu thang đi xuống, đi đến trước mặt các cô, lạnh lùng liếc nhìn Chu Chỉ Nghi bên cạnh Cố Tiểu Ngải một cái, có vài phần nhìn quen mắt, "Cô là...... người đưa thư?"

"Phốc——"

Chu Chỉ Nghi nhất thời làm một bộ phun ra, đã bị đả kích không nhỏ.

Tốt xấu cô cũng là bà mai của bọn họ, soái ca có tiền này không thể nhớ rõ cô một chút nào sao?

Cố Tiểu Ngải nhìn bộ dáng Chu Chỉ Nghi bị đả kích lớn liền phục hồi tinh thần lại,  giới thiệu chính thức cùng Lệ Tước Phong, "Cô ấy là bạn tốt nhất của tôi, Chu Chỉ Nghi, làm việc ở tòa soạn báo của cậu tôi."

Bạn tốt nhất?

Lệ Tước Phong không khỏi liếc mắt nhìn Chu Chỉ Nghi một cái, nhìn chằm chằm trên mặt cô hóa trang rất dày nhất thời hiểu rõ, Cố Tiểu Ngải chính là bắt chước cô ta trang điểm?! Thực xấu.

Phụ nữ chỉ toàn đem mặt mình biến thành bảng pha màu, liền hoàn toàn mất đi độ tự nhiên.

......

"Đây là cái gì quỷ gì vậy?" Lệ Tước Phong thoáng nhìn tập tư liệu mà Cố Tiểu Ngải cầm trong tay, liếc nhìn trên đó là một ít tin tức tìm phòng ở.

Trong lòng Cố Tiểu Ngải có một chút khẩn trương, vừa định giải thích thì Lệ Tước Phong liền chuyển mắt nhìn về phía Chu Chỉ Nghi, mặt không chút thay đổi hỏi, "Cô đang tìm phòng ở sao? Muốn ở một phòng trong khu này hay không?"

Nếu là bạn tốt, ở cùng một khu có thể nói chuyện nhiều một chút.

Huống hồ nếu không có cô này đưa tin thì hắn lúc này còn đang lục tung toàn thế giới tìm Cố Tiểu Ngải rồi......

Cố Tiểu Ngải lại muốn giải thích, Chu Chỉ Nghi bên cạnh đã muốn khiếp sợ há mồm, lắp bắp nói, "Anh, anh...... nói như vậy là...... có ý tứ gì?"

"Tôi tặng cho cô một căn hộ." Lệ Tước Phong tiếp tục đi xuống đảo mắt nhìn tư liệu trên tay Cố Tiểu Ngải, mặt sau tư liệu là cái gì vậy?

Chu Chỉ Nghi nhất thời bày ra biểu tình khó đỡ, ngơ ngác nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, giọng nói đều run run, "Bạn trai bồ muốn tặng cho mình một căn hộ ở Thủy Thiển Loan kìa...... Bồ mau tát mình một cái đi, xem có phải mình đang nằm mơ không?!"

Vậy không phải cô lập tức trở thành phú bà rồi sao?!

Trời ơi!

Quả nhiên, đời này cô làm được một chuyện chính xác nhất chính là đưa phong thư này!

"Được rồi, hoàn hồn đi." Cố Tiểu Ngải bị bộ dáng Chu Chỉ Nghi chọc cười.

Lệ Tước Phong luôn luôn có thói quen phung phí như vậy, một căn hộ ở Thủy Thiển Loan với hắn mà nói cũng không tính là cái gì cả.

Hơn nữa, hắn đối xử với bạn của cô như vậy, không có rống to đại náo, cô còn rất vui vẻ nữa.

Cố Tiểu Ngải chợt phát hiện mình đối với tính tình của Lệ Tước Phong đã hạ thấp tiêu chuẩn đến thấp nhất rồi...... Đừng nói cái gì nhiệt tình, chỉ cần hắn không có rống to kêu to phát giận thì cô cũng đã rất vừa lòng rồi......

"Chương trình học đạo diễn?"

Giọng nói của Lệ Tước Phong có chút lạnh nhạt bỗng nhiên vang lên.

Cố Tiểu Ngải cầm tư liệu trên tay, Lệ Tước Phong nhìn thấy mặt phía sau, dần dần phát hiện không thích hợp, mắt ảm đạm xuống.

Cuối cùng là cái này không phải của người đưa tin kia.

"Dạ."

Cố Tiểu Ngải có chút khẩn trương nhìn Lệ Tước Phong, dựng thẳng tài liệu trong tay lên nói, "Tôi vốn muốn đi làm trợ lý cho đạo diễn... nhưng hiện tại mang thai rồi, làm việc đó sợ cơ thể chịu không nổi, tôi muốn đọc báo một chút về chương trình học đạo diễn."

Cứ xem như là bước đầu tiên thực hiện giấc mộng của mình thôi.

Cô không muốn cuộc đời của mình vĩnh viễn giậm chân tại chỗ, làm chó săn càng không phải chủ ý của cô, khi đó chỉ là được cậu hỗ trợ thôi......

Cô ấy vẫn muốn làm đạo diễn.

Lệ Tước Phong rất muốn nói thẳng ra một câu rằng hắn không nuôi nổi cô sao? Nhưng nhớ tới chính mình đã từng nói không chi phối cuộc đời của cô, lại nghẹn trở về.

Chết tiệt, vì sao hắn lại nói câu không chi phối cuộc đời của cô kia chứ? Hắn là bạn trai của cô, chi phối một chút có cái gì ghê gớm lắm đâu!

Sắc mặt Lệ Tước Phong thực u ám, cũng không tốt, nghẹn không nói được gì.

Thấy thế, Cố Tiểu Ngải đẩy đẩy bạn thân bên cạnh, "Bồ đi vào phòng bếp chọn một ít món ăn mình thích đi."

"À, à......"

Chu Chỉ Nghi còn đắm chìm trong khiếp sợ về căn hộ Lệ Tước Phong tặng, nghe được Cố Tiểu Ngải nói, cả người như bay bổng đi vào hướng phòng bếp mà cô chỉ.

"Tôi sấy tóc giúp anh."

Cố Tiểu Ngải có chút lấy lòng nói, kéo cánh tay Lệ Tước Phong đưa hắn ấn ngồi vào một bên, "Miệng vết thương thế nào rồi? Có vào nước hay không?"

Nói xong, Cố Tiểu Ngải đưa miệng thổi thổi vào vết thương trên cánh tay hắn, nhẹ nhàng mà mát xa.

"Cố Tiểu Ngải, cô đang lấy lòng tôi." Lệ Tước Phong không phải kẻ ngốc mà không thấy ý đồ của cô.

Gạt hắn không nói một tiếng muốn báo cái chương trình học đạo diễn gì đó.

"Tôi nào có lấy lòng chứ." Cố Tiểu Ngải phủ nhận.

"Có! Cô chột dạ!" Xem hắn là bù nhìn sao?

"Không có!" Cố Tiểu Ngải kiên quyết phủ nhận, tăng thêm một chút lực xoa xoa cánh tay của hắn, Lệ Tước Phong hoàn toàn hời hợt, vẫn bày ra mặt thối tức giận như cũ, đáy mắt có uất giận.

"Có!"

"Không có!"

"Có!"

"......" Cố Tiểu Ngải, vì sao cố ấy lại ầm ĩ với người đàn ông ngông cuồng này về chuyện chẳng đâu ra đâu vậy, ăn no nhàn nhã sao.

Một nữ giúp việc đưa máy sấy tóc qua, "Cố tiểu thư."

"Cám ơn."

Tiếp nhận máy sấy tóc, Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm sắc mặt Lệ Tước Phong, giọng điệu nhỏ nhẹ nói, "Là tôi nhờ Chu Chỉ Nghi tìm tư liệu, tôi muốn đọc qua về chương trình học đạo diễn mà thôi, anh sẽ không phản đối đúng không?"

Mấy ngày nay, cô cơ bản luôn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc cho hắn, chỉ có thể nhờ Chu Chỉ Nghi tìm tư liệu giúp cô thôi.

Tìm phòng ở cũng là cô muốn tìm, đến lúc học đạo diễn nhất định sẽ có các loại thiết bị, bao gồm cả việc cô muốn quay một số kịch bản đơn giản, cô cần có một không gian cho riêng mình.

Biệt thự Lệ gia rất lớn, nhưng lại có Lệ Tước Phong, cô khẳng định sẽ không tịnh tâm được.

Yên tĩnh...... cũng sẽ bị Lệ Tước Phong làm cho náo loạn.

"Bây giờ cô muốn tiên trảm hậu tấu sao?" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cực kỳ âm trầm, "Bây giờ cô đang mang thai, phải ở nhà tĩnh dưỡng thật tốt mới được, đi đọc đạo diễn gì chứ!"

Cái loại công việc mệt chết đó thì có cái gì mà thích học kia chứ? Ở không khó chịu lắm sao?!

Tại sao cô lại có hứng thú với loại nghề này chứ?!

"Bây giờ tôi mang thai chứ không phải tê liệt, tôi cũng cần hoạt động vừa phải. Huống hồ, ban đầu học đạo diễn phần lớn là lý luận, không có vận động nặng gì cả." Biết hắn mất hứng, Cố Tiểu Ngải cố gắng thuyết phục hắn.

"Không được! Cô mang bầu, còn có dấu hiệu sanh non, không được đi học."

"Lệ Tước Phong, anh có thể không bá đạo được hay không."

"Ta không có bá đạo!" Lệ Tước Phong hoàn toàn không biết là chính mình bá đạo, nếu là hắn bá đạo, còn có thể nói nhiều lời vô nghĩa cùng cô như vậy hay sao.

"Tôi không phải con mèo hay con chó anh nuôi dưỡng."

"Con mèo, con chó còn ngoan hơn cô!" Cô hoàn toàn không biết nghe lời, chuyên gia làm trái lại lời hắn.

"......"

Cố Tiểu Ngải bị hắn làm cho tức giận đến nỗi không nói được nên lời, mím môi thật chặc.

Mở máy sấy tóc lên, Cố Tiểu Ngải phụng phịu bắt đầu sấy tóc cho hắn.

Năm ngón tay có chút dùng lực mạnh vùi vào tóc ướt sũng của hắn, tâm tình Cố Tiểu Ngải cực kỳ chìm xuống.

Cô không muốn làm một người phụ nữ chỉ biết ở nhà chờ đợi chồng về, nhưng suy nghĩ của Lệ Tước Phong và cô luôn luôn trái chiều.

......

"Cô muốn tiếp xúc với giới giải trí cũng có biện pháp mà."

Thấy cô hồi lâu không lên tiếng, Lệ Tước Phong biết cô tức giận, ngực nhất thời khó chịu.

Trời mới biết hắn không muốn thấy cô tức giận!

Trừng mắt nhìn tư liệu về chương trình học đạo diễn bên cạnh một cái, Lệ Tước Phong có chút không được tự nhiên nói, "Sau khi cô sinh con xong, tôi sẽ giao cho cô công ty điện ảnh và truyền hình để chơi đùa. Trước khi đứa nhỏ ra đời thì cô đừng có mơ động vào công việc đó."

......

Hắn biết cô không có kinh nghiệm quản lý công ty gì cả nên mới dùng chữ "Chơi đùa" này, đem một công ty điện ảnh và truyền hình lớn như vậy cho cô chơi, nhưng thật ra hắn cũng không có nhíu mi một chút nào.

Nhưng việc này căn bản không phải cô muốn.

Hắn căn bản là không có hiểu được cô.

"Tôi không có đùa." Tay Cố Tiểu Ngải đang gẩy gẩy tóc cho hắn chợt dừng lại một chút, cực kỳ nghiêm túc nói, "Lệ Tước Phong, không phải tôi đã từng nói với anh rồi sao, làm đạo diễn là giấc mộng của tôi."

Giấc mộng đạo diễn này, cô chưa bao giờ đùa cả.

Chỉ là từ trước đến nay, cô chưa từng có cơ hội để nếm thử mà thôi.

"Giấc mộng?"

Lệ Tước Phong nghe được chợt chấn động, dường như từ trước đến giờ hắn chưa từng nghe cô nhắc tới giấc mộng của mình......

"Đúng, từ nhỏ tôi đã nuôi hi vọng mình sẽ là một đạo diễn xuất sắc." Cố Tiểu Ngải trịnh trọng gật gật đầu.

Dùng chính ống kính của mình để nói đến các góc độ của câu chuyện...... Đó là một giấc mộng của cô.

Đã từng như vậy, cô không thể bỏ đi giấc mộng của chính mình.

Bây giờ, cô có ít nhất một cơ hội này để từ từ thực hiện nó.

Bây giờ, ngay cả làm trợ lý cho đạo diễn cô cũng không làm được, nhưng sẽ có một ngày, cô có thể dựa vào chính mình cố gắng đạt được thành công.

Nhưng nếu ngay cả bước đầu tiên cũng không bước đi được, thì ngay cả làm trợ lý đạo diễn cô cũng không thể chạm tới được.