Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 267




"Sao Lệ tổng lại như thế?" Cố Tân có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lệ Tước Phong, "Không phải cậu rất muốn tiếp quản Sở thị sao?"

......

Bây giờ hắn còn quan tâm Sở thị cái gì chứ!

Lệ Tước Phong lạnh lùng uy hiếp, "Tôi mặc kệ ông có phải là ba của Cố Tiểu Ngải hay không, con mẹ nó, ông cũng đừng đến gần Cố Tiểu Ngải nữa! Cũng đừng đi nói cho cô ấy biết sự tồn tại của giao dịch này! Nếu không, tôi - Lệ Tước Phong sẽ không bỏ qua cho ông đâu!"

"......"

Lệ Tước Phong quả nhiên có tiền...... vung tiền như rác vì một Cố Tiểu Ngải.

Không nghĩ tới con gái này của ông còn có sức quyến rũ lớn như vậy, đường đường là một Tổng giám đốc của E.S Á Thái lại chết mê chết mệt vì nó.

Cố Tân từ chối cho ý kiến gật đầu, "Nếu Lệ tổng hào phóng như vậy, Cố mỗ từ chối thì bất kính rồi."

......

Lệ Tước Phong nhịn xuống xúc động muốn đánh ông ta, xoay người rời đi, Võ Giang từ bên kia vội vã chạy lại nói, "Lệ tổng, đã xảy ra chuyện rồi, không thấy Cố tiểu thư nữa!"

"Mẹ nó! Ngay cả một người cũng trông coi không được?!"

Lệ Tước Phong nhất thời nổi trận lôi đình. Hai ngày nay, hắn rạng rỡ hơn hẳn vì Cố Tiểu Ngải đã xoay chuyển. Đó là niềm tin!

Tiểu Ngải đi rồi?

Cố Tân đang đắc ý lại chuyển thành khác thường, có chút đau thương.

*************************

Vài vệ sĩ của Lệ Tước Phong hộ tống Cố Tiểu Ngải vào trong một phòng vip, cửa là trực tiếp bị bọn họ đá văng ra.

Cố Tiểu Ngải liền ngồi lẳng lặng như vậy, tầm mắt ngưng tụ thành một điểm, hờ hững nhìn phía trước, không có một chút biểu tình nào.

"Cố tiểu thư, uống nước đi." Một vệ sĩ rót ly nước đưa cho cô.

Cố Tiểu Ngải vẫn đang đờ đẫn bất động thì rốt cuộc tròng mắt cũng chuyển động, từ trên ghế đứng lên nói, "Tôi muốn đi toilet."

"Ách, xin cứ tự nhiên."

Bọn vệ sĩ không dám chậm trễ, hai ngày nay Lệ tổng thiếu chút nữa đã bắt bọn họ lật tung C thị rồi. Nay đã tìm được Cố Tiểu Ngải, bọn họ có bao nhiêu đầu cũng không dám lơi lỏng.

Cố Tiểu Ngải mở ra một cái cửa đi ra ngoài.

Sau một lúc lâu, rốt cục có vệ sĩ nhận thấy được không thích hợp, "Cửa cô ấy vừa mới mở là toilet sao?"

"......"

"Nguy rồi!"

"Chạy đi tìm nhanh lên! Các ngươi là heo sao?!"

"Mẹ kiếp! Một cái phòng vip lại làm nhiều cửa như vậy, ai mà biết chứ! Tìm đi! Chạy nhanh đi tìm! Bằng không chờ bị Lệ tổng đánh cho vỡ đầu ra!"

......

Cố Tiểu Ngải lặng lẽ sử dụng thang máy nhân viên đi xuống, trong thang máy chiếu rọi ra mặt cô không chút thay đổi, mắt ảm đạm, không có vui buồn, mặt tái nhợt không có chút màu sắc.

Cố Tiểu Ngải len lõi giữa đám đông, thỉnh thoảng có người chen lấn cô, thỉnh thoảng lại có người đụng phải cô......

Cô lại hoàn toàn không có cảm giác đau đớn.

Cố Tiểu Ngải ngồi trên xe taxi rời đi, nhìn phía trước, Cố Tiểu Ngải hiểu được đây là một cơn ác mộng, mà cơn ác mộng này vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại......

Tại quê hương ——

Năm xưa, ba bị cơ quan kiểm soát điều tra, cô cùng cậu an táng mẹ trên núi Lê.

Núi Lê là nơi mẹ thích nhất, mẹ cùng ba dẫn cô đến.

Núi Lê một ngọn núi hoang, nhưng khi lên đỉnh núi này có thể nhìn thấy cả một dải hoa dưới chân núi, hồng vàng xanh tím...... trùng trùng điệp điệp, đẹp không sao tả xiết, mẹ vô cùng thích.

Năm đó, lúc cậu muốn an táng mẹ như bình thường, cô một trăm lần cũng không đồng ý.

Cô vẫn cảm thấy...... mẹ nhất định thích trên núi Lê.

Hiện tại, cái gì cô cũng đều khẳng định không được.

Cố Tiểu Ngải ngồi ở trước mộ mẹ từ tối cho đến hừng đông, cô ngồi từ ban đêm tối mịt đến lúc mặt trời mọc từ phương Đông......

Ảnh chụp của mẹ trên bia mộ lúc còn trẻ tuổi, xinh đẹp, tao nhã, tươi cười rất đẹp......

Bầu trời dần dần sáng lên, Cố Tiểu Ngải ngồi ở trước mộ mẹ, dần dần trông thấy dưới chân núi kia từng khối từng khối hoa, màu sắc vẫn xinh đẹp như cũ......

Rõ ràng là nơi cực im lặng nhưng Cố Tiểu Ngải lại cảm thấy thực ầm ỹ, giống như bên tai tất cả đều là tiếng ồn ào ở khu mua sắm, làm đau nhức lỗ tai của cô.

Từng chút một từng chút một gặm nhấm cô.

......

"Có biết vì sao ba lại bị tù tội hay không? Chính là mẹ con trộm văn kiện cơ mật của ba giao cho Sở Thiên Minh, Sở Thiên Minh đã báo cơ quan kiểm tra, điều này là căn cứ chính xác, ba đã bị tù tội như vậy đó."

"Mẹ con không phải không chịu nổi áp lực mới nhảy lầu tự tử, là bà ấy bị Sở Thiên Minh lừa, Sở Thiên Minh căn bản sẽ không cưới bà ấy, cho nên mới tuyệt vọng lựa chọn tự sát."

"Tất cả những điều này là do Sở Thiên Minh tạo nghiệt, Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải mặc dù là khác họ, nhưng bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ ——"

......

Cô tưởng rằng gia đình mình mỹ mãn hóa ra chỉ là vỏ bọc;

Cô tưởng rằng ba mẹ thương yêu nhau hóa ra chỉ là giả dối;

Từ nhỏ cô đã có một ước muốn là gả cho Sở Thế Tu...... nhưng mà chỉ là một trò hài vĩnh viễn không thực hiện được.

Chậm rãi tháo nhẫn hình trái tim trên ngón áp út xuống, Cố Tiểu Ngải đem nhẫn để ở trước mộ mẹ cô, từ bây giờ...... cô vĩnh viễn không thể đeo nó được nữa.

Cho đến hôm nay, cô mới biết được thì ra trước đây mình sống giữa sự giả dối...... mà sự giả dối này lại là ký ức tốt đẹp nhất trong trí nhớ của cô.

Thật là buồn cười......

Mặt trời dần dần mọc lên từ phía Đông, chiếu sáng lên mặt đất, làm cho ruộng hoa dưới chân núi được chiếu rọi đẹp hơn......

Cố Tiểu Ngải vẫn duy trì một tư thế ngồi cả đêm không hề động, cơ thể sớm đã cứng ngắc chết lặng, nhưng cô giống như không có cảm giác gì nữa.

Không có đau.

Không có thương tổn.

Không có khổ sở.

Chỉ trong một đêm, cô mất đi tất cả. Nhưng cô thậm chí ngay cả một giọt nước mắt cũng đều không có rơi, ngay cả một chút nước mắt cũng đều không có.

Lòng của cô cùng thân thể giống như rơi vào chết lặng...... Cái gì cũng đều không có cảm giác, chết lặng bình tĩnh.

"Tiểu Ngải, ba biết con nhất định ở nơi này."

Giọng trầm ổn của Cố Tân bỗng nhiên truyền đến, vững vàng đi tới trước mặt cô, trên người đã thay đổi tây trang mới tinh, cả người lộ vẻ đắc chí vừa lòng, từng bước nhanh chóng.

Ba?

Ông ấy vẫn là ba cô sao? Cô không phải con gái của Sở Thiên Minh sao?

Ánh mắt Cố Tiểu Ngải ngưng trệ nhìn rượng hoa dưới chân núi, một câu đều không có nói.

Cố Tân đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, cùng cô sóng vai ngồi ở trước mộ, mặt lộ ra nếp nhăn nhưng vẫn anh tuấn như trước, nhìn ruộng hoa dưới chân núi cảm khái nói, "Mẹ con trước kia thực thích nơi này."

Cố Tiểu Ngải không nói gì.

"Con gái à, có lẽ đến tốt cùng con muốn biết con có phải là con của ba không, đúng không?" Cố Tân quay đầu nhìn chăm chú vào mặt cô không có huyết sắc, muốn để tay lên vai cô.

Nhìn bộ dáng cô cứng ngắc dại ra, sau một lúc lâu, tay Cố Tân vẫn hạ xuống.

Thật lâu, Cố Tiểu Ngải mới mở miệng, "Từ lúc ba ra tù, trong kế hoạch ngày hôm qua, con chỉ nghĩ ba từ hôn để làm cho Sở gia khó xử thôi. Hóa ra, ba lại ở trong buổi tiệc kỷ niệm một trăm năm của Sở gia để tố giác chuyện bê bối của họ, thực là một kế sách hoàn mỹ."

Giọng của Cố Tiểu Ngải thực rất nhẹ nhàng, không có một tia cảm tình, thật giống như không phải nói chuyện của mình......

"Tiểu Ngải à, chín năm trước, nhà chúng ta cửa nát nhà tan, mẹ con nhảy lầu tự sát, làm hại một mình con ăn nhờ ở đậu nhiều năm như vậy, con chịu không ít khổ sở. Tất cả những điều này đều là do Sở Thiên Minh tạo thành...... Là ông ta chia rẻ gia đình chúng ta, " Giọng điệu Cố Tân đã tràn ngập hận ý, "Ông ta vì tội lỗi của ông ta phải trả giá đắc!"

......

Sở Thiên Minh phải trả giá lớn, Sở Thiên Minh vĩnh viễn không có khả năng xoay chuyển......

"Tiểu Ngải, ba vẫn là ba của con, con là do một tay ba nuôi lớn......"

"Lúc ba bỏ thuốc mê con, cũng chỉ là muốn con trở thành một quân cờ không thể thiếu trong kế hoạch của ba thôi, đúng không?"

Mặt Cố Tiểu Ngải cứng ngắc không chút thay đổi quang sang nhìn về phía Cố Tân, "Con không phải ngu ngốc, con có phải là con gái của ba hay không, hay là...... quân cờ báo thù."

......

Cố Tân bị giọng điệu hờ hững của Cố Tiểu Ngải biến thành ngẩn ra, lập tức nói, "Tất cả những điều này là lỗi của Sở Thiên Minh...... Ba ở trong từ suốt chín năm, niềm tin để sống chính là báo thù."

Thấy Cố Tiểu Ngải vẫn không phản ứng chút nào, Cố Tân đứng lên từ trên cao nhìn xuống cô, có chút kích động nói, "Tiểu Ngải, con không thể trách ba, ba đã bị người anh em tốt nhất phản bội, vợ ngoại tình, thù này không báo thì ba không phải là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất."

Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn Cố Tân, một đôi mắt biểu cảm phản ứng mạnh mẽ.

Thật lâu, Cố Tiểu Ngải mới nói, "Vậy ba có biết niềm tin sống của con suốt chín năm ăn nhờ ở đậu là gì không?"

Cố Tân kinh ngạc nhìn cô.

Cố Tiểu Ngải đứng lên, hai chân đã không còn cảm giác, một chữ một chữ không có cảm tình nói, "Con rất muốn có lại một gia đình."