Bên ngoài vẫn có vệ sĩ hai bên đánh nhau, mỗi một quyền đều cực kỳ tàn nhẫn, Cố Tân bảo hộ Cố Tiểu Ngải từ trong một đám người đánh nhau thoát ra ngoài.
Cố Tân đẩy mạnh Cố Tiểu Ngải vào trong xe, chính mình ngồi vào chỗ tay lái chạy xe đi như bão táp.
"Ba, đến tột cùng sao lại thế này?" Xe đột nhiên nghiêng qua, Cố Tiểu Ngải bị chấn động, thắt lại dây an toàn tiếp tục hỏi hỏi, "Cuộc điện thoại lúc nãy là ba gọi tới sao?"
"Điện thoại cái gì? Ba đến đây đón con đến buổi lễ khánh thành." Cố Tân không có liếc nhìn cô một cái, chạy xe ở trên đường lớn.
Không phải ba gọi điện thoại tới?
Vậy cuộc gọi kia là của Lệ Tước Phong sao?
Ở một chỗ khác ——
Lệ Tước Phong chạy xe thể thao nhanh chóng đuổi tới Sở gia, tăng tốc độ xe đến hết mức.
Vừa xuống xe, Võ Giang liền vọt lại hắn, mặt mũi đã bị đánh bầm dập, trên người tây trang hỗn độn.
Liếc liếc mắt một cái, không có nhìn thấy Cố Tiểu Ngải, Lệ Tước Phong nhất thời giận dữ, "Người đâu?! Người thế nào?!"
Hai ngày nay, tất cả mọi người không có tìm được Cố Tiểu Ngải, lúc nãy hắn nhìn thấy tin tức của Sở thị trên tivi, thử gọi lại lần nữa cho Cố Tiểu Ngải, ngoài ý muốn lại gọi được......
Hắn còn chưa kịp hưng phấn, lời cầu cứu của Cố Tiểu Ngải liền truyền tới.
Lão già Sở Thiên Minh này cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, lại có thể đem Cố Tiểu Ngải nhốt lại.
Hắn đã chạy tới với tốc độ nhanh nhất, kết quả vẫn không thấy Cố Tiểu Ngải.
Chết tiệt!
"Vừa mới có người thừa dịp loạn dẫn Cố tiểu thư đi rồi." Trên mặt Võ Giang có vết máu ứ đọng, thở hồng hộc báo cáo, "Chỉ có điều, Cố tiểu thư là nguyện ý cùng người nọ đi, người của chúng ta không có ngăn cản."
Nguyện ý cùng người nọ đi?!
Là lão hồ li Cố Tân kia sao?!
"Lập tức đi tới khu mua sắm mới của Sở thị! Đào ba thước đất cũng phải tìm ra Cố Tiểu Ngải cho ta!" Lệ Tước Phong hét lớn khàn cả giọng.
Lão hồ li Cố Tân kia còn muốn tiếp tục chơi ván cờ hôm nay sao, đem con gái mình quăng lưới đánh sập Sở thị......
Cố Tiểu Ngải đã muốn thừa nhận tình cảm của hắn rồi.
Hôm nay, ván cờ này có hay không, đối với hắn đều không có quan hệ, mẹ nó, hắn không muốn phải nhìn...Cố Tiểu Ngải rơi nước mắt nữa!
*************************
Cố Tân dừng xe ở bên ngoài khu mua sắm mới của Sở thị, kéo tay Cố Tiểu Ngải chen chúc giữa dòng người tấp nập đi vào, dòng người chen chúc làm người ta khó mà chịu được......
Người dân bên trong khu mua sắm vốn đã mua sắm đông đúc, còn có cả truyền thông nữa nên càng chật chội đến cả con kiến cũng chui không lọt.
Bên ngoài còn ồn ào hơn cả trong tivi......
Cố Tân lôi kéo cô chen lấn đi lên cầu thang, tốn một khoảng thời gian mới đến được tầng mười, Cố Tân kéo tay cô vào một phòng nghỉ của nhân viên, đóng khóa trái cửa lại.
Chung quanh nháy mắt an tĩnh lại.
"Vù......"
Cố Tiểu Ngải mệt muốn liệt cả người.
Cô chưa bao giờ thấy qua trung tâm mua sắm nào đông người như vậy, ngay cả trên thang lầu tất cả đều là người, lúc này nếu có cháy thì không biết đè chết bao nhiêu người?!
"Còn ba giờ nữa mới tới tiệc tối, chúng ta chờ ở chỗ này." Cố Tân chuyển qua một cái ghế ngồi xuống.
Ba còn muốn đi dự tiệc tối sao?
Cố Tiểu Ngải vuốt ve ngực mình thở hổn hển không ngừng, lúc nãy ở trên xe cô thiếu chút nữa đã muốn ói ra, căn bản muốn hỏi cũng không ra lời.
Sau một lúc lâu, ngực Cố Tiểu Ngải kinh hoàng rốt cục đập chậm lại một ít, mới hỏi nói, "Ba, làm sao ba lại đến đây?"
"Đón con tới tham gia tiệc tối." Cố Tân tươi cười cưng chìu nhìn cô, giọng điệu bình thản, "Con đã quên hôm nay Sở Thế Tu muốn tuyên bố hôn sự của các con rồi sao, đây chính là đại sự, tại sao chúng ta có thể không đến?"
Ngay cả hôm nay ở Sở gia, vì sao những người đó đánh nhau ba cũng không hỏi?
Ba thật giống như cái gì cũng biết cả rồi......
"Ba, đến bây giờ ba còn muốn gạt con sao?" Xem ba không định nói cho cô, Cố Tiểu Ngải có loại nói không nên lời khó chịu, hỏi ngược lại, "Con là con gái của ba, có cái gì không thể nói cùng con chứ?"
"Con gái, con làm sao vậy?" Cố Tân khó hiểu nhìn cô.
"Con đã nghe lén được bác Sở nói chuyện rồi. Năm đó, kẻ đầu sỏ hại chúng ta tan nhà nát cửa chính là bác Sở...... Sở Thiên Minh, đúng không?" Cố Tiểu Ngải nói trực tiếp ra.
Nụ cười trên mặt Cố Tân nhất thời cứng ngắc làm cho cô hiểu được tất cả đều là sự thật, cảm giác tối tăm bao phủ lấy cô.....
Tất cả đều là sự thật......
Khó trách người lớn hai nhà đối với cô cùng Sở Thế Tu phản ứng đều kỳ lạ, khác xa với lúc trước.
Hóa ra...... nhà của cô biến thành như vậy, là do Sở Thiên Minh làm.
"Con cũng biết rồi sao?" Cố Tân thở dài, "Dù sao mặc kệ như thế nào, hôm nay con nhất định sẽ biết chuyện này."
Cố Tiểu Ngải tiến lên ngồi xổm dưới chân Cố Tân, ngẩng đầu nhìn mặt của ông ấy, khó hiểu hỏi, "Ba, tại sao ba có thể để con gả cho A Tu, không phải là kế hoạch gì chứ? Rốt cuộc ba còn giấu diếm con cái gì nữa?"
Nếu Sở Thiên Minh là kẻ thù của nhà cô, ba sẽ không có khả năng để cho cô gả cho Sở Thế Tu......
"Con còn nghe lén được cái gì?" Cố Tân không trả lời hỏi lại.
"Sở Thiên Minh nói ông ấy...... ngủ với phụ nữ của ba, không phải ám chỉ mẹ chứ?" Giọng Cố Tiểu Ngải có chút mỏng manh tái nhợt hỏi, một đôi mắt đã tràn ngập mong chờ, "Khẳng định không phải mẹ, đúng không?"
"Chính là mẹ con."
Một câu của Cố Tân đã dập tắt kỳ vọng của cô, vốn có tươi cười trên mặt nhất thời đã tràn ngập hận ý, "Bây giờ ba nói cho con biết, năm đó tại sao ba lại bị tù tội."
"......"
"Thương nhân bình thường đều đã đi chút thiên lộ, ba cùng Sở Thiên Minh cũng luôn làm như vậy, cho tới bây giờ không xảy ra chuyện gì, là hắn - Sở Thiên Minh ghen tị lợi nhuận công ty Cố thị chúng ta vượt hơn Sở thị của ông ta."
"......"
"Có biết vì sao ba lại bị tù tội hay không? Chính là mẹ con trộm văn kiện cơ mật của ba giao cho Sở Thiên Minh, Sở Thiên Minh đã báo cơ quan kiểm tra, điều này là căn cứ chính xác, ba đã bị tù tội như vậy đó."
"......"
"Mẹ con không phải không chịu nổi áp lực mới nhảy lầu tự tử, là bà ấy bị Sở Thiên Minh lừa, Sở Thiên Minh căn bản sẽ không cưới bà ấy, cho nên mới tuyệt vọng lựa chọn tự sát."
"......"
"Tiểu Ngải, bây giờ con đã biết được chuyện xảy ra năm đó hết rồi."
"......"
Cố Tiểu Ngải lập tức khóc than ngồi dưới đất, cơ thể không tự giác lạnh run lên.
Đến tột cùng ba có biết mình đang nói cái gì hay không?
Mẹ cấu kết với ba của Sở Thế Tu, trộm văn kiện cơ mật của ba để hủy hoại nhà cô......
Điều này sao có thể là sự thật......
Tất cra những gì cô biết từ nhỏ đều bị đảo lộn cả rồi.
Trong trí nhớ của cô, cô có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cha mẹ ân ái, yêu thương cô giống như là châu báu...... Đó là những gì tốt đẹp cô có thể nhớ tới trong thời gian ăn nhờ ở đậu, giúp cô nhẫn nhịn suốt chín năm......