Cố Tiểu Ngải chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, nghe lời thay hắn cởi bỏ cúc áo sơmi. . . . . .
"areyoutheone. . . . . ."
Chuông điện thoại di động đột nhiên bên ngoài phòng bếp vang lên, Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn nam nhân cao lớn khêu gợi trước mắt, nhất thời tỉnh táo lại, cúi đầu vừa thấy, quần áo hỗn độn, trước ngực tất cả đều là dấu hôn lớn nhỏ. . . . . .
Cô lại một lần trầm mê ở trong ngực của hắn.
Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy. . . . . .
Cố Tiểu Ngải bị bộ dáng của chính mình làm cho sợ hãi, đẩy Lệ Tước Phong chạy ra bên ngoài, cánh tay bị kéo trở về, thân mình một lần nữa bị giam cầm ở trước ngực hắn.
"Lúc này muốn bỏ chạy?" Lệ Tước Phong đầu ngón tay nâng lên người của cô, đáy mắt mang theo bất mãn, một tay bắt đầu phủ hướng thân thể của cô.
Tiếng chuông di động du dương còn vang không ngừng. . . . . .
"Anh đừng như vậy, tôi nghe điện thoại." Chẳng quan tâm hắn có hài lòng hay không, Cố Tiểu Ngải co rụt lại thân mình, theo chỗ trốngdưới khuỷu tay hắn chui ra ngoài, bay nhanh ra phòng bếp, trong túi lấy điện thoại di động ra.
Là cậu điện thoại.
Nhất định là thúc giục cô về nhà , khả năng cô đêm nay phải ở lại biệt thự Lệ gia, tên Lệ Tước Phongcầm thú này làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô.
"Tiểu Ngải, con nhỏ này mấy ngày nay làm sao không về nhà? Chạy tin tức cũng không thể không ngủ được." Thanh âm Cậu quan tâm lo lắng theo di động vang lên, "Về nhà nhanh lên."
Quả nhiên là thúc giục cô về nhà.
"Con. . . . . ." Cố Tiểu Ngải vắt hết óc nghĩ lấy cớ, thân mình đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, tay thon dài sạch sẽ chụp lên trước ngực mềm mại của cô, Cố Tiểu Ngải hít vào một hơi, "Dạ. . . . . ."
Đầu bên kia điện thoại cậu nghe ra thanh âm cô khác thường, khẩn trương hỏi, "Làm sao vậy Tiểu Ngải? Con hiện tại ở nơi nào, nhanh chút về nhà, cậu sẽ chờ con, nhất định phải chờ đến khi con trở về."
Cô cũng tưởng về nhà đi ngủ một giấc. . . . . . Mà không phải ở lại biệt thự Lệ gia bị Lệ Tước Phong đòi hỏi tùy ý.
Vành tai bị môi cực nóng bao phủ.
Cố Tiểu Ngải nhịn không được run rẩy, Lệ Tước Phong sát vào đường cong của cô, gắn bó ở trên lỗ tai cô trêu chọc triền miên. . . . . .
"Con. . . . . . Đừng. . . . . ." Cố Tiểu Ngải há miệng thanh âm biến thành nhỏ bé yếu ớt ngâm lên, thật tai hại, sợ tới mức cô lấy tay chụp lên di động.
Lệ Tước Phong vừa lòng nhíu mày, bàn tay ở trên người cô chạy khắp nơi khơi gợi.
Nam nhân này căn bản là cố ý làm cho cô không nghe điện thoại.
Cố Tiểu Ngải cắn răng cố nén xuống dưới, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nói vào di động "Cậu, con đang theo một tin tức rất lớn, không có tiện gọi điện thoại, cậu cứ ngủ trước đi không cần chờ con, tối nay con sẽ trở về ."
Nói xong, Cố Tiểu Ngải liền cúp điện thoại, sợ cậu nghe ra cái gì không thích hợp.
"Lời nói dối thật sự lanh lợi." Lệ Tước Phong khinh miệt cười lạnh một tiếng.
"Lệ Tước Phong, anh không thể như vậy." Cố Tiểu Ngải bị biến thành sắc mặt ửng hồng, quả thật là hắn giở thủ đoạn, xoay người nghiêm trang nói, "Chúng ta nói chuyện một chút, anh không thể hỏi đến. . . . . .
Chúng ta không nên can thiệp vào đời tư của nhau, không được tiếp xúc với người nhà của đối phương, như thế nào?"
Cô là muốn nói thẳng làm cho hắn chớ nhập vào cuộc sống của cô, nhưng tên nam nhân cao ngạo này nhất định không hài lòng, cô chỉ có thể uyển chuyển. . . . . . biểu cảm khuôn mặt cô đủ cho hắn xem rồi.
Không chen chân sinh hoạt cá nhân đối phương?
Không tiếp xúc người quen biết của đối phương?
Lệ Tước Phong hai tay vẫn vòng ở trên người cô, đáy mắt tĩnh mịch nhìn cô, ẩn chứa ánh mắt tức giận.
Cuộc sống của cô hắn đã sớm điều tra, đơn giản giống như trang giấy trắng, thời điểm sống cùng cậu và làm việc tại tòa soạn báo, có chỗ nào là không thể để cho hắn chen chân?
Hay là. . . . . . Hắn Lệ Tước Phong làm cho cô mất mặt?
"Cố Tiểu Ngải." Lệ Tước Phong bỗng dưng cúi đầu tới gần mặt của cô.
Cố Tiểu Ngải trong lòng phát lạnh, cả người lui về phía sau, Lệ Tước Phong tiến lại gần, Cố Tiểu Ngải đến bàn ăn bên cạnh, lui không thể lui.
Trong lòng thầm nghĩ không tốt, cô giống như lại làm tức giận đầu sư tử này.
"Ba ——"
Quả nhiên, Lệ Tước Phong một tay lấy túi của cô đá xuống mặt đất, một số vật dụng vặt vãnh rơi trên mặt đất.
Mặt của hắn u ám dọa người.
Cố Tiểu Ngải có loại dự cảm không tốt, đang do dự muốn hay không dùng giọng êm ái, Lệ Tước Phong môi mỏng đã muốn mở ra, "Chỉ bằng Lệ Tước Phong ba chữ, có khi là nữ nhân muốn nhảy trên giường của tôi!"
". . . . . ."
"Cho cậu cô biết, hắn nhất định khóc lóc cầu xin cô lên giường của tôi!"
Ngụ ý, cô đừng không biết suy xét nữa.
Cố Tiểu Ngải căn bản còn muốn cầu xin tha thứ, nhưng vừa nghe cậu kính yêu bị hắn nói thành như vậy, nhịn không được mở miệng phản bác, "Anh đừng dùng đầu óc hẹp hòi xấu xa để gán cho những người khác!"
Cậu cô không phải loại người tham hư vinh.
Cậu muốn có một đôi con trai con gái rồi cho xuất ngoại du học, còn để mặc mợ khóc lóc ầm ĩ đòi treo cổ vẫn cố ý thu dưỡng cô, đem cô mang về chăm sóc, nếu không. . . . . . cô đã sớm bị đưa đến cô nhi viện .