Một bó hoa mới được đặt ở góc, tản ra hương thơm thanh nhã, tứ phía đều là giá sách với đầy sách trên đó, mang đậm nét của người trí thức, chỉ có ở chính giữa có đặt một cái giường nhỏ.
"Lại đây."
Sở Thế Tu cởi giày ra, nắm tay cô đi đến cái giường nhỏ kia.
Cố Tiểu Ngải khó hiểu nhìn về phía Sở Thế Tu, Sở Thế Tu ở ngồi xuống giường, cầm lấy cái điều khiển ấn nhẹ một cái nút.
Phòng phát ra một tiếng vang.
Cố Tiểu Ngải nghe tiếng động ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu từ giữa nóc nhà từ từ mở ra, như là một cái cửa bị mở ra, lộ ra thế giới bên ngoài, ngay sau đó, một tầng kính dày trên đỉnh cũng từ từ mở ra......
Bầu trời đêm đầy sao cứ như vậy hiện ra ở trong mắt của cô.
Toàn bộ đêm tối ở trên đỉnh đầu bọn họ, vô số sao sáng ngời lóng lánh, xinh đẹp đến khó tin.
Giống như cô duỗi tay ra là có thể tiếp xúc được bầu trời.
Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc đến ngây người nhìn, khen ngợi, "Thật đẹp."
"Anh đã từng thấy một người bạn ở Mỹ thiết kế như vậy, lúc ấy anh đã nghĩ, Ngải Ngải nhất định sẽ thích cái này." Sở Thế Tu ngồi ở trên giường, nhìn bộ dáng cô nhìn sao không dời, thỏa mãn gợi lên một chút tươi cười.
"Cạch ——"
Sở Thế Tu đột nhiên tắt đèn đi.
Ngôi sao trên đầu càng thêm sáng ngời, loá mắt cực kỳ.
"Nằm xuống xem cũng rất có tư tưởng."
Sở Thế Tu nhìn thấy cô trợn mắt há hốc mồm liền kéo cô xuống, làm cho cô nằm ở trên giường.
Tất cả ngôi sao liền ở trên đỉnh đầu cô......
Rực rỡ đến mức làm cho cô kinh ngạc.
"Còn có kính viễn vọng, em muốn xem sao không?" Sở Thế Tu nằm ở bên cạnh cô, một tay chống mặt mình, chuyên chú nhìn mặt của cô, bên môi lộ ra nụ cười thản nhiên.
Xa cách chín năm, anh rốt cục có thể cùng cô ở khoảng cách gần như vậy.
Nhìn ánh sáng của những ngôi sao trong tròng mắt cô, Sở Thế Tu bỗng nhiên cảm thấy thực thỏa mãn, giống như là từ nhỏ đến lớn có một mong muốn mà không thể thành giấc mộng rốt cục lại thực hiện được......
Loại cảm giác này rất tốt.
Kính viễn vọng sao?
Mắt Cố Tiểu Ngải dại ra, nhìn ngôi sao trên đỉnh đầu, giọng nói có chút hứng khởi hỏi, "Anh có biết sao Thiên Lang không?"
"Từng nghe qua, hình như ở hướng Nam, mùa này không dễ dàng nhìn thấy được. Để anh đi lấy kính viễn vọng cho em."
"Không cần."
"Kính viễn vọng ngay trong tủ treo quần áo thôi."
"Thật sự không cần, em cảm thấy kính viễn vọng nhìn không thú vị hơn so với nhìn bằng mắt thường."
"Vậy được rồi."
Sở Thế Tu gật gật đầu, xoay người học bộ dáng của cô cũng nằm xuống, hai tay vén các mũ nồi hạ, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, "Lúc trước, một mình anh đều nằm ở nơi này xem sao......"
"Thật không? Nơi này thật sự rất đẹp."
"Nhưng lúc xem một mình thực cô đơn, hơn nữa anh không biết khi nào thì mới có thể để cho em xem sao như thế này."
"......"
"Ngải Ngải, chín năm qua, em có nghĩ tới anh không?"
Làm sao có thể không nghĩ chứ.
Ở trong lòng cô, anh chiếm diện tích rất lớn, rất lớn......
"Dạ." Cố Tiểu Ngải nhẹ nhàng mà lên tiếng.
Nghe vậy, Sở Thế Tu cười đến rất vui vẻ, cách sau một lúc lâu lại hỏi, "Sau khi em trở về tiếp tục làm phóng viên sao?"
"Không, ba không thích nghề chó săn, em đã gạt ông ấy."
"Ba em sau khi ra tù cũng không thể ở nhà cậu em, như vậy không tiện. Anh mua một ngôi nhà nhỏ ở nội thành cho cha con em được chứ?" Sở Thế Tu dịu dàng nói.
Anh muốn thay cô an bài tốt tất cả.
"A Tu, em muốn dựa vào chính mình." Giọng nói của cô thực nhỏ, nhỏ đến mức dường như không nghe được.
"Em là con gái, việc đó em không cần quan tâm tới."
"Em không muốn làm ký sinh trùng." Cố Tiểu Ngải nhấp mím môi, có chút quật cường, nhìn sao trên trời nói, "Nếu em còn sống, ba em nên để em tự chăm sóc."
Tiếng sóng biển ở xa xa truyền đến, sao trên đầu rất xinh đẹp, tất cả đều thực lãng mạn......
Quá mệt mỏi, Cố Tiểu Ngải dùng sức trừng mắt nhìn, muốn chống lại cơn buồn ngủ.
Cô gần đây đã ngủ rất nhiều rồi.
Như thế nào còn giống như là ngủ không đủ......
Thực buồn ngủ quá......
Mí mắt từ từ cụp xuống, tất cả các ngôi sao sáng lấp lánh đều bị ngăn cách khỏi tầm mắt của cô......
"Ngải Ngải......"
Đối với cự tuyệt của cô, Sở Thế Tu có chút bất mãn, "Như vậy, chờ ba em ra tù, anh cùng các người đi nước Pháp? Anh giúp em đi báo danh học đạo diễn...... Chỉ cần vài năm, nhất định em sẽ là một vị đạo diễn xuất sắc. Paris rất đẹp, anh đi qua đó hai lần rồi, nơi đó......"
Sở Thế Tu nói xong xoay đầu lại nhìn về phía cô, giọng nói ngưng lại.
Bên cạnh, Cố Tiểu Ngải đã ngủ, lông mi dài khép lại, da thịt trắng nõn, môi đỏ, hô hấp nhẹ nhàng.
Nhanh như vậy đã ngủ?
Không phải là anh nói chuyện rất nhàm chán cho nên cô buồn ngủ chứ?
Ban đêm, anh nghĩ đến cô sẽ ở cùng anh, không có cách nào khác đi vào giấc ngủ.
Đầu ngón tay Sở Thế Tu mơn trớn mặt của cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng nói dịu dàng, "Ngải Ngải, anh yêu em."
Đón nhận anh sớm một chút được không?
Anh đã đợi đủ lâu......
Chờ đợi thêm nữa, anh sợ...... Cô sẽ không phải của anh.
Đóng cửa sổ ở mái nhà, Sở Thế Tu đứng lên ôm lấy Cố Tiểu Ngải, thân mình cô mảnh khảnh, thân thể ấm áp tựa vào trong lòng ngực của anh, ngủ thật sự rất say.
Sở Thế Tu ôm cô đi đến phòng ngủ.