Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 20




"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong rời khỏi thân thể của cô, trên tay nhẹ nhàng dùng một chút lực, liền đem cô từ trên giường ngồi xuống.

Một tay mãnh liệt chế trụ gáy của cô làm cho cô gần sát mình, thanh âm của hắn mang theo lời đe dọa, "Tôi nói cho cô biết , chỉ có tôi mới có thể cho cô yên thân! Ở trước mặt tôi cô lại dám giả thanh cao, tôi liền cho tòa soạn báo của các người đóng cửa!"

Làm cho tòa soạn báo đóng cửa? !

Hắn biết rõ cô vì tòa soạn báo mới chịu đáp ứng hắn, hiện tại lại biến thành hắn uy hiếp cô để tiện thủ đoạn.

"Kẻ điên ! Anh trừ bỏ lấy chút điểm yếu của người khác ra uy hiếp thì còn có cái bãn lĩnh gì!" Cô trề môi xem thường, đầu bị bắt ngửa ra sau, một bàn tay của hắn ở phía dưới làm đau.

Hắn chán ghét loại ánh mắt khinh thường này của cô, chán ghét đến phát cuồng.

Lệ Tước Phong sắc mặt xanh mét.

Cố Tiểu Ngải biết mình kích thích đến hắn, trong lòng không khỏi vui sướng, càng thêm khinh thường trừng mắt nhìn hắn khó coi tới cực điểm, "Lệ Tước Phong, anh giống như bệnh thần kinh, không có người nữ nhân nào có thể coi trọng anh! Nếu anh không có bối cảnh, thì anh chính là con chó điên bên đường!"

. . . . . .

Giống như bệnh thần kinh, không có người nữ nhân nào coi trọng!

Không có bối cảnh, thì chính là con chó điên bên đường!

Chưa từng có người nào dám mắng hắn như vậy, cho dù là hắn ở thời điểm nghèo túng.

Sự thật trong mắt của Cố Tiểu Ngải, hắn chính là một con chó điên.

Trong ngực bằng phẳng của Lệ Tước Phong kịch liệt phập phồng, trong mắt bốc hỏa, trên tay dùng một chút lực, mạnh mẽ đem cô nặng nề mà vứt đến trên giường, trực tiếp tiến vào trong cơ thể cô cuồng dã phát tiết tức giận, nhìn cô thống khổ kêu lên cũng hoàn toàn không có thương tiếc.

Cố Tiểu Ngải, đây là cô tự chuốc lấy.

Vô cùng vô tận thống khổ lan tràn, Cố Tiểu Ngải nhìn sang một bên không thèm nhìn tới hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên giường.

Cô rất không muốn để ý tới nam nhân này, rất muốn dứt khoát đá hắn ra khỏi cửa, rất muốn cho nam nhân này một cái tát. . . . . .

Nhưng là không được, nam nhân này quyền thế tùy thời có thể cắn nuốt cô, cắn nuốt toàn bộ tòa soạn báo. . . . . .

Cô ngoại trừ nhẫn nhục chịu đựng, ngoại trừ chịu đựng không nổi thời điểm mắng hai câu, sau đó còn như vậy bị cảm thấy thẹn tra tấn, còn có thể thế nào?

Côcái gì cũng đều không làm được, cô cái gì cũng đều làm không được. . . . . .

Trên vai lại bị hung hăng cắn một cái, giống như thú săn đoạt lấy hết thảy tra tấn, căn bản mặc kệ cô thừa nhận hay không thừa nhận cũng được.

Quay mặt qua chỗ khác vừa thấy vai chính mình đã muốn bị hắn cắn nát, máu tươi nhỏ vụn, dấu hôn ấn xuống, hắn còn đặt ở trên người cô một lần một lần đòi lấy, không có dấu hiệu dừng lại

Động tác của hắn giống như dã thú, đau đến độ cô thiếu chút nữa đã bất tỉnh.

Cảm giác được hàm răng của hắn lại cắn trên lưng của cô, cô mở miệng, giọng điệu đã là cầu xin tha thứ, "Lệ Tước Phong, dừng lại. . . . . . Đau. . . . . ."

Cô không cầu xin bất quá là thân thể của chính mình không qua được mà thôi.

Hắn. . . . . . Vẫn như cũ hưởng thụ, cô lại làm sao tra tấn chính mình.

Rốt cục chịu thua ?

Lệ Tước Phong dừng lại động tác, cúi thân xuống tiến đến bên tai, giọng nói lãnh mạc, "Vậy cô cầu xin tôi. . . . . . Hôn tôi, Cố Tiểu Ngải."

Cố Tiểu Ngải từ từ nhắm hai mắt hôn lên mặt nghiêng của hắn.

Môi rất nhanh bị chiếm ngụ, Lệ Tước Phong cực nóng hôn dọc theo đường cong của cô một chút một chút đi xuống, cố ý thêu đốt cô.

Một đôi tay ấm áp cũng không có nhàn hạ, ở nơi mềm mại của thân thể mảnh khảnh chọc hỏa.

Kỹ xảo cao siêu làm cho cô rất nhanh có cảm giác, thân thể không hiểu khô nóng, mềm nhũn xuống dưới. . . . . .

Lệ Tước Phong thế này mới bắt đầu luật động, Cố Tiểu Ngải bị bắt phối hợp, nhưng không có một chút thống khổ, cảm giác tê liệt theo khắp nơi thân thể khuếch tán ra.

Giống nhiễm cảm giác say bình thường, mặt của cô ửng đỏ, gắt gao từ từ nhắm hai mắt nhợt nhạt thânngâm.

"Cố Tiểu Ngải, mở mắt ra cho tôi, thấy rõ ràng tôi là ai?" Lệ Tước Phong vừa lòng gợi lên môi.

Cố Tiểu Ngải mê ly mở mắt ra, thanh âm yếu ớt , ". . . . . . Lệ Tước Phong. Ưhm. . . . . ."

Ở trên giường, Lệ Tước Phong quả thực là bậc thầy, cái gì đều ở trong vòng nắm giữ của hắn, cô căn bản đấu không lại hắn.

"Cố Tiểu Ngải, trong vòngmột tháng, tôi muốn chinh phục cô, cô phải khuất phục tôi, tôi chính là Lệ Tước Phong!" Hắn tiếng nói khàn khàn mà gợi cảm, ánh mắt lại u ám khủng bố.

Hắn phải thật tốt trong trái tim nữ nhân này.

Cô càng thêm gia tăng cảm giác ô nhục trên người, hắn muốn toàn bộ trả thù! Hoàn toàn chiếm đoạt cô, lại hủy sở hữu thanh cao cùng kiêu ngạo của cô, cùng với. . . . . . tôn nghiêm của cô.

Cố Tiểu Ngải vô lực nhìn hắn, làm cho cô ngoan ngoãn? Chinh phục sao? Là muốn chiếm cứ tâm ý của cô?

Trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, người nam nhân này thực quá ấu trĩ, cho dù không có Sở Thế Tu, cô cũng sẽ không yêu hắn, lòng của cô tuyệt đối không có khả năng bị hắn chiếm ngụ. . . . . .

Một nam nhân vô sỉ không có nhân tính, cô làm sao có thể yêu hắn.

Nhưng lần này, Cố Tiểu Ngải thông minh không có phản bác gì, cũng không có mắng ra.

Đối với một tên cầm thú, cô biết đấu võ mồm với hắn chỉ biết làm hại khổ chính mình.

Lệ Tước Phong cúi đầu xuống tiếp tục hôn cô, tước đoạt của cô hết thảy.