Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 189




Giống bị cái gì cắt qua thân thể, Cố Tiểu Ngải cảm thấy trong nháy mắt, mình bị tan thành từng mảnh nhỏ vụn.

"Lệ Tước Phong!"

"Phụ nữ của tôi, tôi trước hết mang đi." Lệ Tước Phong nở nụ cười, nhìn chằm chằm Sở Thế Tu một chữ một chữ nói, "Sở Thế Tu, anh nhớ kỹ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"

Nói xong, Lệ Tước Phong ôm bả vai Cố Tiểu Ngải liền đi ra ngoài.

"Ngải Ngải......" Sở Thế Tu lo lắng đuổi theo.

Cố Tiểu Ngải cắn chặt môi.

"Ngải Ngải......"

"Cô dám quay đầu lại, tôi lập tức giết hắn." Lệ Tước Phong ở bên tai cô đe dọa uy hiếp, giọng điệu lộ ra một chút ớn lạnh.

Môi bị chính mình cắn nát.

Mùi máu tươi ở trong miệng tràn ra.

Cố Tiểu Ngải tuyệt vọng nhắm mắt lại, giống như không cảm giác như con rối gỗ tùy ý Lệ Tước Phong mang theo rời đi.

*************************

Trên đường trở về, lái xe bị Lệ Tước Phong đá xuống xe, Lệ Tước Phong đem xe chạy nhanh như bay, trên đường xe đều tránh né không kịp......

Cố Tiểu Ngải ngồi ở chỗ ngồi tay lái phụ, hai tay để trên đầu gối, nắm tay chặt chẽ.

Điều tệ nhất đã xảy ra.

Lệ Tước Phong đã biết quan hệ của cô cùng Sở Thế Tu......

Những lời chanh chua khó nghe hắn vừa nói lúc nãy giống như cây đao đâm vào trên người cô......

Lệ Tước Phong đem cô nhét vào trong xe liền không nói được một lời, theo như tính cách lúc xưa thì lúc này sớm đã nổi trận lôi đình.

Hắn im lặng dị thường làm cho Cố Tiểu Ngải càng thêm sợ hãi, sợ hãi nhất chính là sự yên tĩnh trước cơn bão táp.

Lệ Tước Phong lạnh lùng nghiêm mặt tiếp tục chạy xe, một tay xẹt qua màn hình di động, giọng nói lạnh như băng, "Lập tức điều tra quan hệ Cố Tiểu Ngải cùng Sở Thế Tu."

"Vâng, Lệ tổng."

......

Cố Tiểu Ngải không tự chủ được rùng mình một cái, thật cẩn thận nhìn về phía Lệ Tước Phong, ý đồ giải thích, "Tôi cùng Sở Thế Tu là biết nhau từ nhỏ......"

"Câm miệng!" Lệ Tước Phong rống lớn nói, đem tốc độ xe tăng tốc lên, cảnh vật hai bên bay nhanh rút lui.

Cố Tiểu Ngải sợ tới mức thân mình co rúm lại, không dám nói nữa.

Xe chạy nhanh khủng khiếp, tiếp tục như vậy nữa, Cố Tiểu Ngải không chút nghi ngờ bọn họ sẽ phơi thây trên đường.

Nhưng cô có thể làm sao bây giờ chứ......

"Lời nhắc: buổi tối 12 giờ tại nhà hàng."

Trong di động truyền đến âm thanh của lời nhắc.

"Thử ——"

Lệ Tước Phong quẹo vào một cái hẻm sau đó đột ngột thắng gấp lại.

Dù là xe thể thao tốt thế nào, thân xe cũng chịu không nổi.

Lệ Tước Phong quay đầu u ám nhìn về phía cô, một chữ một chữ nói ra, "Cổ ở trên giường kêu tên A Tu chính là Sở Thế Tu sao?"

"......" Cố Tiểu Ngải ngước mắt nhìn Lệ Tước Phong không nói gì.

"Nói!" Lệ Tước Phong đột nhiên to giọng quát, một tay lấy cái gì đó trên xe đập phá.

Di động, khăn tay toàn bộ quăng đến trên người Cố Tiểu Ngải, ngực bị di động quăng mạnh đến làm cô đau.

"Phải" Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng thừa nhận.

Đã thành ra như vậy.

Bất cứ chuyện gì đều không thể giấu diếm nữa.

Nói dối sẽ giống như một quả bong bóng càng lúc càng lớn, cô vẫn hy vọng đừng nổ nhưng cuối cùng vẫn là nổ mạnh...... Cô giống như bong bóng nổ tung.

Ánh mắt Lệ Tước Phong hận không thể trừng mắt cô.

A Tu.

Sở Thế Tu.

Hắn sớm nên nghĩ đến!

Hắn vì cô trút giận, cô một lần lại một lần ý đồ làm cho hắn buông tha cho Sở thị. Hóa ra vì Sở Thế Tu.

"Tài liệu?" Lệ Tước Phong cắn răng hỏi, "Là cô?! Cố Tiểu Ngải có phải hay không?"

Cố Tiểu Ngải cắn môi, gian nan cúi thấp đầu.

Nhìn mặt cô tái nhợt nghiêm mặt gật đầu, Lệ Tước Phong cho là mình sẽ tức giận, sẽ đánh cô, nhưng phát ra âm thanh là một câu cười lạnh, "A."

Buồn cười.

Mẹ kiếp, hắn vì cô trả thù Sở thị, cô lại ở trong tối giúp Sở Thế Tu.

A.

Thật sự là buồn cười.

Hắn Lệ Tước Phong cư nhiên bị một phụ nữ chơi đùa, chơi đùa xoay vòng đến nỗi không biết phương hướng.

Không có đánh cô, Lệ Tước Phong trực tiếp đẩy ra cửa xe đi xuống, lạnh lùng thốt, "Cố Tiểu Ngải, cút xuống xe!"

Cố Tiểu Ngải ngồi ở chỗ ngồi tay lái phụ ngây ngốc một chút mới đi xuống xe, một cây đèn đường chiếu sáng lên con đường, đâm đầu đi tới một đám người cùng vài tiểu thư ăn mặc diêm dúa vui sướng tiếp khách.

Một người đàn ông dẫn đầu vẻ mặt tươi cười đi tới, "Lệ tổng, như ngài đã tính, toàn thể nhân viên chúng ta hôm nay cũng chờ đến mười hai giờ, chờ ngài đến cắt băng mở màn, chúc mừng khách sạn mới khai trương."

Lệ Tước Phong ú ám nhìn người kia, "Trực tiếp mở màn."

"Sao?" Nam nhân sửng sốt hạ.

"Nghe không hiểu tiếng người sao?!" Lệ Tước Phong nhỏ giọng quát.

Một đám người vốn vui vẻ cười nhất thời toàn bộ kinh ngạc hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu là chuyện gì xảy ra......

"Được được, mở màn, mở màn!"

......

Một tòa cao ốc mấy chục tầng bỗng nhiên có một vải lụa đỏ hạ xuống......

Thanh âm to, khí thế lớn.

Trung tâm cao ốc dùng đèn đỏ rọi lên một tấm bảng hiệu ——khách sạn 33 ngày kỷ niệm.

Bảng tên khách sạn rất lớn, dùng ngọn đèn lóng lánh......

......

"Cố tiểu thư, cô không nhớ rõ sao? Cô đã đi theo Lệ tiên sinh gần một tháng rồi."

"Lệ tiên sinh đã dành thời gian muốn gấp gáp trở về chúc mừng ngày kỷ niệm này."

"Cô biết rõ Lệ tiên sinh thực thích cô......"

......

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc đến ngây người nhìn bảng tên trên tòa khách sạn cao ốc, tầm mắt ngưng kết.

Tâm bị hung hăng chấn động.

Không rõ vì sao, nước mắt cứ như vậy rớt xuống dưới......

"Đây là khách sạn lớn nhất ở châu Á do E.S mở, chúng tôi đã làm trong vòng mười tháng dưới sự chỉ đạo của Lệ tổng, ở toàn bộ châu Á mở ra khách sạn 33 ngày kỷ niệm!"

"Ba ba ba ——"

Toàn bộ người ở chỗ này cố vỗ tay thật to, đại gia với nhau nói chúc mừng.

Chỉ có hai người vốn nên vui vẻ trên mặt lại không có...chút nào tươi cười......

Pháo hoa dọc theo cửa khách sạn châm ngòi cháy lên, một đường hướng bọn họ bên này phun tung toé......

Lệ Tước Phong đứng ở bên cạnh cô, nhìn chằm chằm pháo hoa trên mặt đất thỉnh thoảng phun tung toé ra từng hình trái tim, bỗng nhiên cảm thấy...... Tất cả đều châm chọc chính hắn.

"Cố Tiểu Ngải, đây là quà tôi đưa cho cô nhân ngày kỷ niệm." Lệ Tước Phong cúi đầu nhìn về phía cô mặt rơi lệ không tiếng động, cười nhạo một tiếng, "Không phải tôi cũng nên vui vẻ, cô cũng tặng tôi một món quà to."

Cắm sừng.

Bị phụ nữ phản bội.

Phần quà to này rất nặng, nặng đến nỗi có thể đè chết người.

Nước mắt càng thêm mãnh liệt rơi xuống, cơ thể Cố Tiểu Ngải kịch liệt run run.

"Cố Tiểu Ngải! Đừng ở trước mặt tôi giả mù sa mưa, cô diễn đã đủ nhiều rồi!"

Lệ Tước Phong nắm mạnh tay cô đi qua pháo hoa vào khách sạn, mọi người còn đắm chìm trong mở màn vui sướng bối rối tránh đường, không rõ chuyện gì nhìn nhau.

Hắn hận không thể đem tay cô cắt đứt đi.

Cố Tiểu Ngải không dám la đau, tùy ý để Lệ Tước Phong đem cô kéo mạnh vào thang máy.

Thừa lúc thang máy hướng lên trên cao đến 33 tầng, vừa ra thang máy, vài cô ăn mặc xinh đẹp đứng thành hai hàng lập tức rải cánh hoa hồng......

"Cút!" Lệ Tước Phong lạnh lùng bức ra một chữ, hơi thở cả người tản ra làm cho người ta sợ hãi.

Các cô sợ tới mức lui ra sau, thỉnh thoảng ngẩng đầu kỳ quái nhìn về phía vẻ mặt Cố Tiểu Ngải đầy nước mắt.

Lệ Tước Phong lôi kéo Cố Tiểu Ngải đi vào một phòng của khách sạn, một tay đẩy Cố Tiểu Ngải đi vào.