Khống chế tâm tình khẩn trương trong lòng, Cố Tiểu Ngải mới phát hiện Lệ Tước Phong chọn cho cô một váy ngắn cúp ngực màu sâm banh, bên hông kết một cái nơ bướm.
Màu sắc tao nhã, mẫu mềm mại, kết hợp thực hoàn mỹ, rất giống với váy công chúa mà cô thích......
Cố Tiểu Ngải thay ra rất vừa vặn, Lệ Tước Phong hoàn toàn biết kích cỡ của cô......
Xõa tóc dài buông ngang vai, Cố Tiểu Ngải mặc váy đi vào phòng thay quần áo, Lệ Tước Phong đang nhìn chằm chằm vào tủ giày lớn, bỗng dưng lấy một đôi giày đế thấp chuyển mắt đến nói, "Cố Tiểu Ngải, mang đôi này......"
Giọng nói đột nhiên ngừng lại.
Cố Tiểu Ngải đứng ở cửa, tóc dài mềm mại xõa trên vai, váy cúp ngực màu sâm banh hợp với làn da trắng nõn của cô, lộ ra hai cái chân nhỏ dài, mặt không trang điểm một chút nào, thanh thuần, động lòng người......
Làn da cô mềm mại trắng nõn.
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô, nhớ tới ảnh chụp của cô trước đây, đều là mặc váy công chúa xinh đẹp tạo các loại tư thế.
Hiện tại thân hình nẩy nở, mặc váy lễ phục vào như vậy càng thêm duyên dáng động lòng người.
Tầm mắt Lệ Tước Phong trở nên thâm thúy.
Cố Tiểu Ngải chú ý tới giày trên tay hắn, "Tại sao là giày đễ bằng chứ?"
Vóc dáng hắn cao to, cô đứng bên cạnh hắn nhìn không hòa hợp chút nào......
Còn nữa, tham gia tiệc lại mang giày da đế bằng này sao?Không sợ cô làm mất mặt của hắn sao? Hay là mắt thẫm mỹ của hắn có vấn đề?
"Kêu cô mang thì cứ mang đi." Lệ Tước Phong tiến lên lôi kéo cô ngồi trên ghế, từ trong lỗ mũi hừ lạnh ra một tiếng, "Chân mới khỏe lên vài ngày đã muốn mang giầy cao gót."
Cố Tiểu Ngải sửng sốt.
Vì chân của cô mới để cho cô mang giày đế thấp sao?
Lệ Tước Phong ở trước mặt cô tự nhiên quì một gối xuống, tay đem chân của cô gác qua trên đầu gối mình, chuẩn bị thay giày cho cô......
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn mặt của hắn, tầm mắt trong nháy mắt hoảng hốt.
Giống như hình ảnh trong phòng quần áo ở biệt thự cạnh bờ biển hiện ra, lúc Sở Thế Tu thay giày công chúa cho cô......
Hình ảnh lúc đó lại hiện về.
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Lệ Tước Phong đang muốn thay giày cho cô phải dừng lại, để giày xuống đứng lên nghe.
Cố Tiểu Ngải tự mình thay giày.
Cửa bị đẩy vào, bảo mẫu đang cầm hộp trang sức nói, "Lệ tiên sinh, yêu em lợi chi lệ đây ạ."
Lệ Tước Phong vừa nói điện thoại vừa tiếp nhận hộp trang sức, cúp điện thoại, Lệ Tước Phong quay đầu nhìn về phía cô, thấy cô tự thay giầy không khỏi nhíu mày.
Màu sắc tươi tắn của giày hợp với màu váy, làm cho Cố Tiểu Ngải tươi trẻ mà tao nhã.
Cô đứng ở trước mặt hắn như vậy, giống như chưa từng trải qua cảnh cửa nát nhà tan, vẫn là thiên kim tiểu thư lớn lên trong vui vẻ và giàu sang.
"Thư ký đem thiếp mời đưa tới rồi, đi thôi, còn phải dẫn cô đi làm tóc nữa." Lệ Tước Phong đi tới cô, lấy sợi dây chuyền trong hộp trang sức đeo lên cho cô.
Viên bảo thạch lạnh lẽo chạm lên ngực, làm cho cô rất không thoải mái, "Tôi có thể không mang vòng cổ này không?"
"Tôi phải đoạt sợi dây chuyền này từ tay phụ nữ của Sở Thế Tu, vì sao không đeo chứ?" Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, ấn vai trần của cô đem cô xoay người lại.
Viên bảo thạch hình giọt lệ áplên da thịt.
Hoàn mỹ.
Lệ Tước Phong ôm cô đi ra khỏi phòng thay quần áo.
Hắn chỉ là đeo cho cô đi khoe ra thôi, Sở gia dám đưa thiếp mời cho hắn, tiệc chúc mừng của Sở gia sao? Muốn khiêu khích hắn phải không?
A.
*************************
Ban đêm, bên trong nhà họ Sở đèn đuốc sáng trưng, người thượng lưu ăn uống linh đình, người phục vụ cầm khay rượu đi lại khắp nơi, một cảnh tượng thật náo nhiệt.
Bên ngoài Sở gia, bên cạnh bể bơi lớn, mọi người bưng ly rượu đi chào hỏi, hoặc châu đầu ghé tai nói chuyện, hoặc tốp năm tốp ba nói cái gì đó......
Cố Tiểu Ngải cầm một cái ví nhỏ tinh xảo, khoác cánh tay Lệ Tước Phong vừa xuất hiện ở bên cạnh bể bơi, ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây, đều thấp giọng nghị luận.
"Là Lệ Tước Phong sao?"
"Đúng không, tôi đã từng gặp qua một lần tại một buổi tiệc cánh đây rất lâu rồi, cũng không nhớ rõ."
"Tổng giám đốc khu Á Thái sao? Cho tới bây giờ cũng chưa xuất hiện trên truyền thông......"
"Là thiếu gia của Lệ gia ở Châu Âu, Lệ gia rất giàu có."
......
Tiếng bàn tán xì xào không ngừng vang lên.
"Lệ tổng có thể ghé qua, thật vinh hạnh cho kẻ hèn này." Sở Thiên Minh vẻ mặt tươi cười từ trong đám người đi ra, trên tay bưng ly rượu.
Thái độ Sở Thiên Minh rất thong thả, giống như chưa từng có chuyện E.S đả kích Sở thị vậy.
Cố Tiểu Ngải cẩn thận đánh giá Sở Thiên Minh, ông ấy vẫn là bác Sở ấn tượng trong tâm trí cô, so với ba cô ở trong ngục, bác Sở hiển nhiên tinh thần tốt hơn rất nhiều, tóc sáng bóng, tây trang tươm tất.
"Chuyện trốn thuế trôi qua, Sở đổng quả nhiên tinh thần rất phấn chấn."
Lệ Tước Phong lấy một ly rượu đỏ từ người phục vụ, hướng Sở Thiên Minh giơ giơ lên, trên mặt là nụ cười dối trá, lời nói lại đâm trong tâm người khác.
Sắc mặt Sở Thiên Minh khẽ thay đổi, cười xấu hổ tiếp rượu, ánh mắt từ trên người Cố Tiểu Ngải xẹt qua.
Ánh sáng bên ngoài bỗng nhiên di chuyển vào chính giữa, người chủ trì trên bục bên cạnh bể bơi, nói vào Microphone giương giọng hô, "Hiện tại, công tử cùng vị hôn thê Lương tiểu thư sẽ nhảy một điệu nhảy cho chúng ta xem."
Dàn nhạc nhỏ tại hiện trường bắt đầu diễn tấu.
Mười ngọn đèn nhanh chóng rọi vào đôi tình lữ.
Cố Tiểu Ngải nhìn qua, Sở Thế Tu thực thích màu trắng, vẫn đang mặc một bộ tây trang màu trắng, vóc dáng cao to, khí chất tao nhã, trên mặt vẫn mang theo tươi cười.
Lương Noãn Noãn mặc váy dài chấm đất quyến rũ giống như nữ thần, trang điểm đậm làm cho cô lộ ra vẻ xinh đẹp hết sức.
Sở Thế Tu nắm tay Lương Noãn Noãn đi vào giữa, bắt đầu khiêu vũ theo điệu nhạc.
Hai người áp sát vào nhau khiêu vũ.
Cố Tiểu Ngải nhìn không chớp mắt, càng ngày càng nhiều tiểu thư đi theo ra bắt đầu khiêu vũ, nhưng không có một đôi nào có thể tỏa sáng hơn Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn, hai người bọn họ...... vốn thu hút tầm nhìn của mọi người.
Lệ Tước Phong lạnh lùng lướt nhanh qua bọn họ, lấy một ly nước trái cây từ phục vụ đưa cho Cố Tiểu Ngải, "Uống một chút đi."
"Vâng."
Sở Thế Tu ôm Lương Noãn Noãn khiêu vũ tao nhã, tầm mắt lại đang tìm, rốt cục tìm được, ánh mắt cố tình liếc qua Lệ Tước Phong, trong mắt dịu dàng nhìn không ra cảm xúc gì.
Cố Tiểu Ngải bưng ly nước trái cây lẳng lặng nhìn.
"Làm sao vậy Thế Tu?" Lương Noãn Noãn một tay khoát lên vai Sở Thế Tu chậm rãi khiêu vũ, có chút không hờn giận hỏi.
"Không có gì." Sở Thế Tu thản nhiên cười cười, tầm mắt vẫn là không tự chủ được nhìn Cố Tiểu Ngải đứng bên cạnh bể bơi rồi dời đi......
Tay cô ôm vào trên cánh tay Lệ Tước Phong.
Cô mặc váy ngắn cúp ngực làm cho cô trẻ trung hơn......
Nhưng cô...... không phải không thích váy công chúa nữa sao?
Hôm nay vì sao lại mặc? Là Lệ Tước Phong bắt cô mặc phải không?
Xong một điệu nhảy, Sở Thiên Minh dẫn Sở Thế Tu, Lương Noãn Noãn đi đến trước mặt Lệ Tước Phong lần nữa, nói, "Thế Tu, các con đều là người trẻ tuổi, tâm sự một chút, thay cha tiếp đón Lệ tổng tốt một chút, đừng chậm trễ."
"Dạ, cha."
Sở Thế Tu ôn hòa đáp, ngước mắt chớp một cái lại nhìn về phía Cố Tiểu Ngải bên cạnh Lệ Tước Phong, ánh mắt dừng ở sợi dây chuyền trước ngực cô, "Yêu em lợi chi lệ?"
Nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải đeo sợi dây chuyền, trên mặt Lương Noãn Noãn xã giao tươi cười đã có chút vặn vẹo, cường chống tươi cười nói, "Cố tiểu thư thật đúng là hạnh phúc, Lệ tiên sinh vung tiền như rác tặng mỹ nhân."
"Tiểu thư nói quá rồi, chẳng qua là một chút tiền lẻ thôi."
Lệ Tước Phong giơ ly rượu cười lạnh một tiếng, khinh miệt trào phúng liếc hướng Sở Thế Tu, "Sở công tử nên coi lại chính mình, làm sao mà để vị hôn thê của mình cầm đính vật đi bán......"
Lời nói Lệ Tước Phong là lời nói ác độc tới cực điểm.
"Anh ——" Lương Noãn Noãn đang tươi cười nhất thời suy sụp, "Anh đừng quá đáng."
Sở Thế Tu cười theo một tiếng, tươi cười cũng là ôn hòa, "Noãn Noãn luôn luôn thích giúp người thành đạt."
Nói xong, ánh mắt Sở Thế Tu lại một lần nữa nhìn sợi dây chuyền trên cổ trước ngực Cố Tiểu Ngải, vẻ mặt có chút giật mình.
Chẳng lẽ là ý trời sao?
"Yêu em lợi chi lệ" lại mang trên cổ Cố Tiểu Ngải.