Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 178




Tiếng mưa rơi ở bên tai ồn ào.

Thật lâu, Cố Tiểu Ngải mới nghe được giọng nói của chính mình vang lên, "Lệ Tước Phong, chúng ta chấm dứt loại quan hệ này đi."

Giọng nói của cô không to nhưng giọng điệu thực ngưng trọng.

Lời nói vừa ra khỏi miệng rất nhanh bị tiếng mưa to át đi......

Thật giống như chưa từng phát ra từ miệng cô vậy.

Trong mắt Lệ Tước Phong hiện lên một chút hỗn độn, có chút không kịp phản ứng, nhìn chằm chằm vào mặt cô bị mưa làm ướt nhẹp.....

Chấm dứt?

Cô ta nói chấm dứt?

Cô ta dám nghĩ đến cái ý kia là sao?

Ánh mắt Lệ Tước Phong lạnh lẽo dọa người, có chút tận lực rống lên, "Cố Tiểu Ngải, cô dám nói lại một lần nữa xem!"

Nếu nói ra khỏi miệng, cô cũng chỉ có thể kỳ vọng chuyện này có thể mau chóng thuận lợi được giải quyết......

Nhưng cô không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn, ánh mắt của hắn tất cả đều là ngang nược, hung ác nham hiểm.

Cố Tiểu Ngải cúi đầu nhìn về phía mặt đường, làm cho giọng điệu của có vẻ bình tĩnh hơn, không có gợn sóng, "Lệ Tước Phong...... chúng ta chấm dứt đi."

"Cố —— Tiểu —— Ngải!"

"Tôi nghĩ tôi không đạt được yêu cầu trong chuyện làm nhân tình của anh, không nhất thiết phải lãng phí thời giờ của anh." Cố Tiểu Ngải dừng một chút tiếp tục nói, "Anh là tổng giám đọc của E.S, bên người cái dạng phụ nữ nào cũng đều có, tôi thực không thích hợp."

Nói như thế đủ ôn hòa chưa?

Tay Cố Tiểu Ngải còn bị hắn nắm chặt, hắn nắm càng ngày càng chặt, giống như hận không thể cắt đứt......

Không nhất thiết lại lãng phí thời gian?

Thực không thích hợp?

Cô ấy muốn rời khỏi hắn sao? Đơn giản như vậy dễ dàng rời đi? Trước khi hắn chán ghét cô?!

Tốt lắm.

Cố Tiểu Ngải, cô lại thành công chọc hỏa chọc giận hắn.

"A......" Thật lâu, Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô không giận ngược lại cười, môi mỏng lạnh lùng nói, "Cố Tiểu Ngải, Cô không muốn ở bên cạnh tôi sao?"

Hắn cười tràn ngập ý châm chọc, nghe như vậy cô thấy không thoải mái.

Sớm hay muộn cũng phải đối mặt...... Cô không thể sợ hãi.

Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, ngẩng đầu, dùng hết sức lực toàn thân nhìn thẳng vào mắt của hắn, giọng nói rất nhỏ nhẹ đáp, "Phải"

Cô còn dám đồng ý?

Lửa giận trong người hoàn toàn bị châm chọc.

Giây tiếp theo, Lệ Tước Phong nắm mạnh lấy tay cô liền lôi ra bên ngoài, Cố Tiểu Ngải muốn giãy dụa, cả người lập tức bị nhét mạnh vào trong một chiếc xe.

Đau đến mức cô co rút lại.

Lệ Tước Phong lạnh lùng nghiêm mặt mở cửa xe, trực tiếp đem cô kéo đi vào, sau đó hắn ngồi theo vào......

Nước mưa trên người ẩm ướt bên trong xe.

"Lệ Tước Phong, anh lại muốn làm gì?" Cố Tiểu Ngải bị mạnh mẽ nhét vào bên trong xe, cơ thể bị đụng trúng đau đến độ cô thiếu chút nữa hét to lên.

"Làm gì?" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, trên mặt ẩm ướt đầy vẻ lo lắng, hai tay dùng sức kéo áo của cô qua, đem cô kéo đến trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cố Tiểu Ngải, tôi cho cô biết! Chúng ta chưa bao giờ là do cô nói bắt đầu, cũng không phải do cô nói câu chấm dứt!"

Nói xong, Lệ Tước Phong hôn lên môi của cô, răng mang theo hận ý cắn môi lành lạnh của cô, cạy môi cô ra, lưỡi cực nóng nhanh đi vào, tùy ý cuồng vọng giảo làm......

Một cái hôn mang theo đặc hơn hận ý bá đạo.

"Đừng...... Ách......"

Kỹ thuật hôn của hắn luôn luôn đều rất cao siêu.

Lúc này đây cũng là hoàn toàn không bình thường, chỉ dùng sức mạnh hôn cô, răng cứng rắn hung hăng cắn môi cô, đau đến mức làm cô khó chịu, rất muốn kêu lên bị đau, miệng lại bị chắn, lấp, bịt thật kín......

Quần áo bị cường thế xé xuống.

Lệ Tước Phong lấy một tay áp đảo cô, mặt dán lên môi của cô hung hăng dời xuống, một ngụm cắn ở trên cổ của cô, dùng sức cắn......

"A......" Cố Tiểu Ngải đau đến mức kêu lên, tay liều mạng thúc vào vai hắn, "Lệ Tước Phong anh tránh ra! Vì sao mỗi lần nói chuyện anh đều không đàng hoàng như thế! Tránh ra! A......"

Trên cổ bị cắn rất mạnh, đau đến mức nước mắt cô đều nhanh chóng rơi ra.

Mỗi lần đều chỉ bằng hắn quyết sách mà quyết đoán......

Chưa bao giờ chịu nghe cô nói cái gì, trừ bỏ dùng sức mạnh...... Vẫn là dùng sức mạnh......

Cô là một người sinh động chứ không phải một em bé.

Nghe vậy, Lệ Tước Phong càng thêm dùng sức cắn cổ của cô, nghe được cô kêu lên đau đớn mới vươn lưỡi nóng rực liếm ở trên cổ cô.

Chứa đựng mười phần thú tính.

"Buông ra! Lệ Tước Phong!" Cố Tiểu Ngải đau đến mức dùng tay đấm hắn, cả hai tay đấm hắn lung tung.

"Không buông!" Giọng điệu Lệ Tước Phong hung tợn hét lớn một tiếng, ngẩng người lên từ trên cao nhìn xuống trừng mắt cô, bắt lấy hai tay cô đang lộn xộn nắm chặt trên đỉnh đầu cô.

"Lệ Tước Phong, anh buông ra!" Cố Tiểu Ngải liều mạng giãy dụa......

Bỗng dưng, Lệ Tước Phong động tác cứng đờ, buông cô ra...... Một tay ôm lấy lồng ngực của mình, khuôn mặt đều trắng ra, loại tình huống đau đớn không lời nào có thể miêu tả được, phát ra tiếng kêu rên, "Ách......"

......

Cố Tiểu Ngải sửng sốt, rất nhanh kịp phản ứng, "Làm sao vậy? Lệ Tước Phong?"

Hắn căn bản một chút ý thức bảo vệ mình đều không có.

Xương sườn bị gẫy ba cái mới nghỉ ngơi chưa bao lâu liền chạy khắp nơi, lại còn đánh người, lại còn dám chiếm đoạt cô......

Hắn rốt cuộc có hiểu tình hình sức khỏe của mình hay không đây?!

Lệ Tước Phong hô hấp trở nên trầm trọng, trên mặt lạnh lùng không có chút máu, mạnh tay đè lại ngực, khớp hàm cắn lại chặt chẽ, cực lực chịu đựng thống khổ.

"Thuốc giảm đau đâu?" Thấy hắn như vậy, Cố Tiểu Ngải nhất thời nóng nảy lên, đưa tay lục lọi trong người hắn, ngón tay mang theo run run, "Lệ Tước Phong, thuốc giảm đau của anh đâu?"

Lệ Tước Phong biến thành như vậy là vì cô, cô không có cách nào khác nhìn hắn thống khổ mà mặc kệ được......

"Không mang."

Lệ Tước Phong cắn răng tức giận nói ra hai chữ.

Hắn nghe được cô đi quan hệ hữu nghị, còn có tâm tư mang theo thuốc giảm đau sao!

Mẹ kiếp.

Cô còn dám nói chấm dứt với hắn nữa chứ!

Hắn từ nước Đức gấp gáp trở về cùng cô chúc mừng ngày kỷ niệm, ngược lại, cô không chỉ có đi quan hệ hữu nghị, còn nói chấm dứt quan hệ?!

Chấm dứt không được.

Đời này cô - Cố Tiểu Ngải đều nhất định cùng hắn không dứt ra được!

Lệ Tước Phong ấn ngực đau đớn lạnh lùng trừng mắt Cố Tiểu Ngải, đáng giận, hắn hiện tại một chút khí lực đều không có.

Lần đầu tiên, hắn thấy mình vô dụng như vậy.

Giờ phút này, Cố Tiểu Ngải đã không còn quan tâm đến tính tình của hắn nữa, thắt dây an toàn cho hắn rồi khởi động xe, mặt mày đang lúc vội vàng cực kỳ, nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía trước, miệng nói, "Anh cố chịu một chút, tôi lập tức đưa anh đi bệnh viện."

Lệ Tước Phong ngồi ở chỗ ngồi tay lái phụ, trừng mắt mặt nghiêng thanh tú của cô.

Tiếng nói của cô mang chút mềm mại khẩn trương giống như rất lo cho hắn......

Ánh mắt rơi xuống trên người cô ướt đẫm, ánh mắt Lệ Tước Phong rùng mình, một chữ một chữ cắn răng nói ra, "Cô mang dây oan toàn vào!"

Cô thật ngốc nghếch.

......

Cố Tiểu Ngải sửng sốt, cuống quít thắt dây oan toàn vào, đem xe chạy đi ra ngoài, tốc độ rất nhanh chạy như bay ở trên đường cái......

Đang tràn ngập tức giận chỉ vì một chút động tác bối rồi này của cô mà dần dần tiêu tan.

Ngay cả ngực cũng hết đau......

Lệ Tước Phong gắt gao nhìn chăm chú vào vẻ mặt của cô, nhìn ra được cô thực khẩn trương, chạy xe càng lúc càng nhanh, ngay cả đèn giao thông cũng đều không nhìn.

Người phụ nữ này...... Nhìn yếu ớt mỏng manh nhưng khí phách bên trong lại có vài phần vượt quá người thường.

Cô đang lo lắng vết thương của hắn sao?

Mới có thể không quan tâm mà chạy như bay như vậy......

Cố Tiểu Ngải đem xe chạy nhanh đến bệnh viện gần nhất, mở cửa xe, chẳng quan tâm mưa to, đem cánh tay Lệ Tước Phong quàng qua trên vai của mình, dùng toàn sức lực đưa hắn đi vào cửa bệnh viện.

Tiến vào cửa bệnh viện lập tức có y tá đẩy giường bệnh nhân ra.

Dưới sự trợ giúp của y tá, Cố Tiểu Ngải giúp đỡ Lệ Tước Phong nằm trên giường.

Bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, Cố Tiểu Ngải bước lên phía trước lo lắng cùng bác sĩ nói, "Anh ta bị gẫy ba cái xương sườn, mới nghỉ ngơi một tuần, không biết có phải thương thế nghiêm trọng rồi không."