Còn chưa xuống xe, một ông cụ tóc bạc trắng đi tới chỗ bọn họ, trên người mặc áo khoác dài chỉnh tề, cử chỉ giống như một quản gia, "Mr lệ, weleback!"
Thái độ chuyên nghiệp làm cho Cố Tiểu Ngải nhớ tới chú Hách quản gia trong biệt thự ở bờ biển, không biết chú ấy cùng Bỉ Sóng khỏe không.
"Ông ấy là Angus, quản gia nơi này." Lệ Tước Phong xuống xe thể thao, thuận miệng giới thiệu cho cô.
Quản gia Angus lập tức tiến lên thay Cố Tiểu Ngải mở cửa xe, nói một tràng tiếng Anh cực nhanh......
Cố Tiểu Ngải nghe được rất khó khăn, cuối cùng chỉ có thể ôm lấy mỉm cười, "thanks."
Nói cám ơn luôn luôn đúng.
Lệ Tước Phong vẫn đứng ở xe thấy thế cười nhẹ một tiếng, có chút hăng hái nhìn Cố Tiểu Ngải, "Angus đang hỏi cô muốn dùng cơm trước hay là tắm rửa trước."
"......"
Cố Tiểu Ngải lại xấu hổ.
"Tôi sẽ nói tiếng Trung." Angus bỗng nhiên nói, giọng điệu có chút cứng ngắc, vẻ mặt tươi cười nói tiếng Trung, "Tiểu thư xinh đẹp, cô muốn dùng cơm trước hay là tắm rửa trước?"
Nghe vậy, Lệ Tước Phong con ngươi xẹt qua một chút sắc bén, quay về phía Angus nói ra một chuỗi tiếng Anh lưu loát.
Angus gấp gáp hướng hắn xoay người, vẻ mặt có chút áy náy.
Lệ Tước Phong kéo Cố Tiểu Ngải qua đi vào tòa thành, Cố Tiểu Ngải kỳ quái hỏi, "Anh nói với ông ấy cái gì vậy?"
"Tôi nói, phụ nữ của tôi không thể để cho người khác đùa giỡn, cho dù ông ấy đã già cả rồi đi nữa." Lệ Tước Phong cuồng vọng nói.
"......"
Angus chỉ là lễ phép gọi cô là tiểu thư xinh đẹp mà thôi......
Tên này...... thật ngông cuồng tự cao tự đại.
*************************
Lòa thành Lam Worle là nơi Cố Tiểu Ngải đặt chân lần đầu đến châu Âu, bệnh viện Pierre cách tòa thành không xa.
Ngay từ đầu, cô nghĩ tòa thành Lam Worle là tiệm rượu gì đấy..., kết quả từ bảo mẫu cô mới biết được nơi này được mua gấp gáp vì cô, quản gia Angus cùng nhóm người hầu của chủ nhân trước cũng được giữ lại.
Một tòa thành lớn như vậy......
Quên đi, cô không cần quan tâm đến chuyện tiền bạc, Lệ Tước Phong có rất nhiều tiền.
Buổi chiều, Lệ Tước Phong đi ra ngoài, một mình Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên xích đu trong hoa viên phơi nắng mặt trời ấm áp.
"Cố tiểu thư, trà hoa cúc đây."
Bảo mẫu bưng một ly trà hoa cúc thơm ngát đi tới.
"Cám ơn bảo mẫu." Cố Tiểu Ngải cảm kích nhìn bà cười cười, tiếp nhận trà hoa cúc không chú ý đến hương thơm của nó.
"Cố tiểu thư cùng công tử Sở gia quen biết sao?" Bảo mẫu đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Ba ——"
Ly trà hoa cúc từ trong tay Cố Tiểu Ngải nghiêng xuống, nước bắn tung tóe trên mặt cỏ......
Ngẩng đầu lên thì trên mặt Cố Tiểu Ngải tái nhợt, bất an nhìn bảo mẫu, "Lệ Tước Phong hắn nói gì đó sao?"
Nghe vậy, bảo mẫu liền biết mình đã đoán đúng, không khỏi nhíu nhíu mày, đứng ở trước mặt cô nói, "Lệ tiên sinh hẳn là chưa biết, hôm nay Lệ tiên sinh cùng công tử Sở gia đánh nhau, ta thấy Cố tiểu thư vẫn nhìn Sở công tử......"
"......" Cố Tiểu Ngải im lặng.
Hóa ra, cô che dấu không được, ngay cả bảo mẫu đều đã nhìn ra.
Lệ Tước Phong kia, một ngày nào đó cũng sẽ biết đến, nếu biết cô luôn luôn âm thầm giúp đỡ Sở thị, hắn không giết cô mới là lạ......
"Cố tiểu thư cùng Sở công tử là quan hệ như thế nào?" Bảo mẫu lại hỏi.
Nhìn bụi hoa xa xa, Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, biết lại giấu giếm không được nữa, liền tận lực nói một cánh ngắn gọn, "Hai nhà chúng tôi thân nhau nhiều đời, tôi cùng Sở Thế Tu là bạn bè lớn lên cùng nhau, sau này nhà của tôi xảy ra chuyện, tôi đi theo cậu chuyển đến C thị, nhiều năm như vậy không có liên lạc với nhau...... Mới đây không lâu chúng tôi vô tình gặp lại."
"Chỉ là bạn tốt thôi sao?" Bảo mẫu nghi hoặc hỏi.
Loại giọng điệu mang theo nghi vấn thế này làm trong lòng cô phòng bị, Cố Tiểu Ngải ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía bảo mẫu, "Bà cảm thấy tôi đang nói dối sao?"
Nếu chỉ là bạn tốt, Sở công tử kia làm sao có thể vừa thấy Lệ tiên sinh liền đánh......
Sự tình không đơn giản như vậy.
Bất quá bảo mẫu là một người từng trải, có thể nói lời nói của cô có một phần không rành mạch.
"Tôi không có ý này, Cố tiểu thư, mặc kệ cô cùng Sở công tử có quan hệ như thế nào, tốt nhất đừng cho Lệ tiên sinh biết." Bảo mẫu nghiêm túc nói.
......
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn bảo mẫu, lời này tại sao lại có thể từ miệng bảo mẫu nói ra?
Muốn trăm phương nghìn kế giấu diếm không phải nên chỉ có cô thôi sao?
"Bà có ý tứ gì?" Cố Tiểu Ngải cẩn thận hỏi.
"Lệ tiên sinh thực thích Cố tiểu thư, nếu làm cho cậu ấy biết có một người đàn ông khác tồn tại, Lệ tiên sinh sẽ tức giận." Bảo mẫu lời nói khẩn thiết nói.
Tức giận sao?
Cho dù không xảy ra chuyện gì Lệ Tước Phong cũng là một người đàn ông thường xuyên tức giận.
"Thích? Thích cái gì chứ?"
"Tất nhiên là một người đàn ông thích một người phụ nữ."
"Theo tôi được biết, cái loại này hình như là tình yêu." Cố Tiểu Ngải vẻ mặt lạnh nhạt nói, ánh mắt không có tiêu cự nhìn phía trước.
Cái loại thích này của Lệ Tước Phong đối với cô có bán đổi thành tiền được không?
Lệ Tước Phong đối với cô...... cho tới bây giờ chỉ có tính phát tiết dục vọng, lúc tâm tình tốt liền thương cô nhiều một chút, lúc tâm tình không tốt liền đánh cô vài cái.
Có đôi khi hắn sẽ làm cho cô cảm động.
Nhưng tất cả những thứ này cũng không thể thay đổi được bản chất của Lệ Tước Phong.
"Lệ tiên sinh thực thật sự thích Cố tiểu thư." Bảo mẫu lại nhắc lại một lần nữa, xưa nay khuôn mặt khả ái nay trở nên kiên định.
"Tôi không tin."
Cố Tiểu Ngải quả quyết phủ nhận.
Trong lý trí của cô, không có người đàn ông nào đối với người phụ nữ mình yêu như vậy, ngày hôm qua, hắn còn mang theo một phụ nữ ngực cỡ E về thư phòng "chiến đấu hăng hái".
Không có tình yêu nào như vậy cả.
"Cố tiểu thư......"
"Bất quá tôi đồng ý quan hệ của tôi cùng Sở Thế Tu sẽ không cho hắn biết." Cố Tiểu Ngải nói xong đứng lên, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Cố Tiểu Ngải rời đi, bảo mẫu không khỏi lo lắng đứng lên.
Lệ tiên sinh là bà nuôi lớn lên, sau khi cậu ấy được đón quay về Lệ gia cũng dẫn bà theo chăm sóc cậu ấy.
Lệ tiên sinh là người có tính tình thế nào bà lại quá rõ, không có người phụ nữ nào có thể làm cho cậu ấy để bụng đến như thế, bắn pháo hoa, tặng hoa, thả bong bóng …….tất cả những thứ này trước kia cậu ấy cũng chưa từng nghĩ tới...... đều vì Cố Tiểu Ngải làm.
Nếu biết hôm nay cậu ấy cùng công tử Sở gia đánh nhau nhưng Cố Tiểu Ngải rơi nước mắt cũng không phải vì cậu ấy......
Không biết Lệ tiên sinh sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Bộ dáng Lệ tiên sinh nảy sinh ác độc sẽ thành bão tố...... Cố Tiểu Ngải còn chưa biết qua.
Tốt nhất...... vĩnh viễn cũng không cần biết đến.
*************************
Tòa thành rất lớn theo phong cách thời Trung Cổ, nhưng tất cả vật dụng bên trong lại rực rỡ hẳn lên, có chút giống với vật dụng ở biệt thự Lệ gia.
Cố Tiểu Ngải dựa vào trên thành giường xem một quyển tiểu thuyết bằng tiếng Anh, cố hết sức đọc từng từ.
Ánh mắt dừng trên một từ "love".
Trong nháy mắt, đầu óc Cố Tiểu Ngải lo sợ không yên, bên tai lại vang lên lời nói kiên định của bảo mẫu.
"Lệ tiên sinh thực thích Cố tiểu thư."
"Tất nhiên là một người đàn ông thích một người phụ nữ."
"Lệ tiên sinh thật sự thích Cố tiểu thư."
......
Không có khả năng, Lệ Tước Phong làm sao có thể thích cô.
Đối với cô, bất quá chỉ là hắn đơn giản muốn giữ lấy mà thôi, cô đối với hắn mà nói chỉ là phục tùng mà thôi.