Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 123




Đầu ngón tay của hắn áp đến vị trí đau.

"Đau quá, đau......" Cố Tiểu Ngải đau đến mức kêu liên tục, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

"Bị trật chân khi nào?!" Lệ Tước Phong trừng mắt cô hỏi, tay lại dùng lực nhẹ hơn, xoa vòng vòng.

"Trên đường trở về......" Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng nói, sức lực có chút yếu.

Cô giống như đã rất dùng sức đá chân mình, rất đau đớn.

Nhưng cô nhất thời trong tình thế cấp bách, cũng không còn biện pháp khác.

Cô chỉ biết là, thân thể cô khó chịu, Lệ Tước Phong sẽ tỏ vẻ quan tâm.

Như vậy, hắn sẽ không đối phó Sở thị.

Cô muốn bảo vệ Sở Thế Tu, không thể để cho bất luận kẻ nào thương tổn anh.

"Ngu xuẩn!" Lệ Tước Phong lạnh lùng mắng.

"......"

Nếu như hắn không nghĩ đối phó Sở thị cả ngày, cô cần phải hủy hoại thân thể mình sao?

Cố Tiểu Ngải chỉ có thể đem cay đắng trong bụng nuốt, tùy ý để Lệ Tước Phong thay cô xoa chân càng ngày càng đau.

Lúc bác sĩ tới, nhìn thấy chân Cố Tiểu Ngải phù lên, kinh ngạc hỏi, "Làm sao có thể sưng thành như vậy? Kinh mạch đều trật rồi."

Bác sĩ là vị bác sĩ đông y già nổi danh ở bệnh viện này, chuyên nghiệp dùng tay nặn khớp chân cô, rồi bôi thuốc vào......

Một cái chân nhỏ lại lập tức được băng bó.

Xấu thái quá.

Lệ Tước Phong đứng ở một bên vẫn trừng cô, hận không thể động đến trên người cô.

Cố Tiểu Ngải cắn môi cố ý làm bộ như không phát hiện tầm mắt của hắn......

Hiện tại tốt lắm, xe lăn kia thực có công dụng rồi.

Thân thể cô từ lúc gặp Lệ Tước Phong bắt đầu lận đận, liên tiếp bị thương, không biết khi nào thì mới chấm dứt.

"Tốt lắm, trong vòng một tuần chân không được chấm đất." Bác sĩ đứng lên nói.

"Một tuần sao?" Cố Tiểu Ngải giật mình hỏi lại, trong vòng một tuần chân không chấm đất, cô không phải thành phế nhân sao?

"Phải" bác sĩ đáp, quay đầu hướng Lệ Tước Phong cung kính gật gật đầu, "Lệ tổng, tôi đã xong nhiệm vụ, có việc cứ bảo tôi."

Nói xong, Lệ Tước Phong không kiên nhẫn gật đầu, bác sĩ đi ra cửa phòng bệnh.

"Đi bộ cũng bị trật chân, Cố Tiểu Ngải cô là một phụ nữ vụng về nhất tôi từng thấy!" Lệ Tước Phong đứng ở trước mặt cô, trên cao nhìn xuống trừng cô.

......

Đúng, cô là một phụ nữ vụng về, vậy làm sao hắn còn bắt cô làm nhận tình?

Cố Tiểu Ngải nhếch môi không nói chuyện, quay đầu nhìn phía màn hình TV, giờ phút này tin tức buổi chiều đã qua, đang chiếu phim thần tượng Hàn Quốc.

Nam nhân vật chính đẹp trai cầm rất nhiều khí cầu chờ trước của nhà nữ chính cầu hôn cô.

Khoảnh khắc cầu hôn thành công, đủ mọi màu sắc khí cầu bị buông ra bay lên bầu trời.

......

Quả thực rất lãng mạn.

Không cần chế tạo một đống lớn pháo hoa ô nhiễm không khí, cũng có thể xây dựng không khí lãng mạn.

Giống như tên nhà giàu kia, đốt lửa khỏi trên năm sân thượng...... Như vậy không gọi là lãng mạn mà là lãng phí.

Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm màn hình TV, cố ý thoại lý hữu thoại nói, "Người đàn ông thông minh biết làm như thế nào mới có thể tạo ra lãng mạn cho phụ nữ."

Mà người đàn ông ngu ngốc sẽ chỉ làm cho phụ nữ chạy lên sân thượng giữa khuya, nhìn hắn bắn pháo hoa.

Lệ Tước Phong chính là người đàn ông ngu xuẩn kia.

"......" Lệ Tước Phong tự nhiên nghe hiểu được ý cô, cúi thân xuống hai tay vịn lên sô pha xanh, mặt tức giận dần dần tới gần cô.

......

Cố Tiểu Ngải bị ánh lửa trong mắt hắn âm trầm dọa đến, thân mình theo bản năng lùi về sau.

"Cố Tiểu Ngải, tôi phát hiện cô càng ngày càng không biết sợ!" Lệ Tước Phong lạnh lùng một chữ một chữ nói.

Những lời hắn vừa nói, cô cũng hiểu được.

Từ khi phát hiện, Lệ Tước Phong quan tâm cô khi cô bệnh, cô ở trước mặt hắn trở nên phản bác, châm chọc hắn......

Bởi vì, xác định hắn sẽ không đối xử với cô như thế nào, cho nên hắn sẽ biểu lộ mình chân chính.

Chẳng qua, hiện tại Lệ Tước Phong...... Lại làm cho cô không cảm thấy sợ hãi.

Dù sao người đàn ông này...... Cường bạo cô, nhốt cô, thậm chí đến uy hiếp lấy thuốc phiện tiêm vào cô.

Trên người hắn gian ác, ác đến tận xương tủy.

Chẳng qua là, một thời gian ngắn gần đây hắn ban ơn cho cô mà thôi.

"......" Cố Tiểu Ngải co rúm thân mình lại, thân mình không lui ra sau được nữa.

Lệ Tước Phong trong ngực dần dần tới gần cô, hơi thở cả người tới gần cô, bao phủ chung quanh cô......

Cô thật không nên chọc hỏa tên đầu sư tử này.

Cố Tiểu Ngải lộ ra mắt đang lo lắng, Lệ Tước Phong đã chẳng thèm ngó tới lạnh giọng mở miệng, "Cố Tiểu Ngải, lãng mạn của cô cũng chỉ giá trị bằng vài cái khí cầu sao?!"

......

Cố Tiểu Ngải bị hắn nói ra những lời không đầu không đuôi có chút kỳ lạ.

Sau đó, nhớ tới phim thần tượng vừa xem mới kịp phản ứng, hắn chính là cười nhạo cảm giác lãng mạn của cô......

Vù, may quá.

Cô thiếu chút nữa nghĩ đến hắn vừa muốn đánh cô.

Không nghĩ mình lại chọc giận người đàn ông tính tình thất thường này, Cố Tiểu Ngải nhu thuận lấy lòng tươi cười, "Lãng mạng của tôi không đáng giá tiền, so ra kém anh."

"Cố Tiểu Ngải, cô dám châm chọc tôi?!" Lệ Tước Phong mắt âm trầm càng sâu.

"Không có." Hắn nghe không hiểu là cô tán dương hắn sao?

"Cô có."

"......"

Vừa muốn bắt đầu lại nói không đúng rồi sao?

Vì sao mỗi lần cô cùng Lệ Tước Phong có điều tranh chấp đều ngây thơ giống như mấy đứa nhỏ.

"Cố Tiểu Ngải, cô còn chưa đủ tư cách làm một nhân tình." Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, hôn lên môi của cô.

Tư cách nhân tình?

Thế nào mới tính đạt tư cách nhân tình?

Đối với Lệ Tước Phong mà nói không phải là: nghe lời, phục tùng, mặc cho làm nhục.

Cô làm còn chưa đủ sao?

Lệ Tước Phong một tay từ sau xoa tóc của cô, đột nhiên hôn thêm độ ấm......

Hơi thở dày đặc thuộc Lệ Tước Phong, có loại cắn nuốt hết thảy.

Rơi vào tay Lệ Tước Phong có kỹ thuật hôn cao siêu, Cố Tiểu Ngải cảm giác được mắt cá chân truyền đến cảm giác đau đớn, chợt nhớ tới hương vị bạc hà trên người Sở Thế Tu......

Tâm, lại một lần nữa đau đến không thể kìm nén.

*************************

Hai ngày sau, bảo mẫu bắt đầu chuẩn bị thay cô hành lý sang châu Âu.

Bất kể cô đi cùng Lệ Tước Phong, nhưng bản thân lại không muốn đi xa nhà, nhưng Lệ Tước Phong chỉ dùng hai chữ: miễn bàn.

Trong phòng bệnh, hoa hồng màu lam trong vài cái bình thủy tinh tạm thời còn xinh đẹp, dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ đẹp lộng lẫy kiều diễm.

Cố Tiểu Ngải ngồi trên xe lăn nhìn bảo mẫu bận rộn, đáy mắt có chua sót, trên mu bàn tay còn cắm kim, túi truyền dịch được vắt lên sau xe lăn.

Đến châu Âu, cô liền hoàn toàn thành cá chậu chim lồng.

"Cố tiểu thư, ở phòng bệnh thật sự buồn, cô đi ra ngoài đi dạo đi." Bảo mẫu vừa thay cô sửa sang lại quần áo vừa nói.

"Không muốn đi ra ngoài."

Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, cô sợ gặp Sở Thế Tu hoặc là Lương Noãn Noãn.

Cô chỉ có thể đứng ở trong phòng bệnh này.

"Ôi chao, ngày mai cô sẽ lên phi cơ, cả ngày đứng ở trong phòng bệnh không thoải mái, đi ra ngoài hô hấp không khí mới mẻ."

Bảo mẫu nói xong tiến lên phụ giúp đẩy xe lăn của cô đi ra cửa phòng bệnh.