Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 117




Hai người đàn ông trẻ tuổi, thân hình cao không kém nhau, đứng song song nhau.

Một người cao ngạo, một người ôn hòa, tuyệt không phân biệt, khí thế nhưng không có chút thắng thua.

"À."

Nhìn Sở Thế Tu trước mắt, Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, "Tôn trọng? Tôi nghĩ nhóm anh ngăn tôi lại là vì cầu xin tôi. Hóa ra, công tử Sở gia còn có khí chất như vậy. Tốt lắm, tôi cũng không tính buông tay đối với Sở thị ."

Vừa nghe đến lời này của Lệ Tước Phong, vài hội đồng quản trị lập tức nóng nảy đứng lên, đều đi tới phía trước bắt đầu lấy lòng Lệ Tước Phong, khuyên giải Sở Thế Tu.

"Lệ tổng đừng trách móc, đừng trách móc, Sở công tử chúng tôi còn trẻ không hiểu chuyện."

"Sở công tử, còn không đi nhanh tới xin lỗi Lệ tổng? Chẳng lẽ ngươi muốn cha ngươi một tay sáng lập Sở thị lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát?"

"Lệ gia có quặng mỏ Kim Sơn Ngân, Sở thị đấu không lại."

"Mau xin lỗi đi Sở công tử. . . . . . Cốt khí không thể làm ra cơm ăn! Còn không mau xin lỗi!"

. . . . . .

Nghe được vài giọng nói của thành viên hội đồng quản trị hối thúc, Lệ Tước Phong đùa cợt nở nụ cười một tiếng, khinh miệt nhìn Sở Thế Tu.

Công tử Sở gia không chịu khuất phục?

Giá trị mấy lượng?

Mặt Sở Thế không có gì biến hóa, im lặng mà lạnh nhạt, bàn tay nắm chặt thành quyền, xương ngón tay ẩn ẩn trở nên trắng, biểu lộ tâm tình.

"Lệ tổng, đừng khinh người quá đáng."

Lương Noãn Noãn thấy các thành viên hội đồng quản trị đều buộc Sở Thế Tu xin lỗi, không khỏi tức giận hô một tiếng.

Mọi người kinh ngạc, Lương Noãn Noãn đi đến bên cạnh Sở Thế Tu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm thần thái không ai bì nổi của Lệ Tước Phong, chất vấn nói, "Sở thị cùng E.S xưa nay không có liên quan, công kích Sở thị đối với anh mà nói là lỗ vốn, anh rốt cuộc có mục đích gì? !"

Miệng lưỡi lợi hại.

Hiện tại, phụ nữ đều đặc biệt biết ăn nói, thời điểm Cố Tiểu Ngải đối với Liễu Tử Mật miệng lưỡi lợi hại, hắn nhìn đặc biệt thuận mắt.

Như thế nào đối với phụ nữ của Sở Thế Tu, hắn nhìn. . . . . . buồn bực.

"Muốn thay người đàn ông của cô nói chuyện cũng nên có ích một chút ." Lệ Tước Phong cười nhạo Lương Noãn Noãn, kiêu ngạo cuồng vọng, "Lệ Tước Phong tôi trên tay đúng là nhiều tiền, chơi đùa không nổi chỉ có Sở thị các người."

". . . . . ." Lương Noãn Noãn bị cứng họng.

Sở Thế Tu giơ tay lên đem Lương Noãn Noãn kéo ra phía sau mình, không lộ vẻ gì nhìn Lệ Tước Phong, "Lệ tổng, mời đi."

Lệ Tước Phong nhíu mày, Sở Thế Tu này giống như hắn đã từng gặp qua ở nơi nào. . . . . .

Sở Thế Tu có điểm ngoài dự liệu của hắn.

Xem ra không phải là một công tử ăn chơi trác táng, không kiêu ngạo không xu nịnh.

Lệ Tước Phong liếc liếc Lương Noãn Noãn một cái, hướng Sở Thế Tu lạnh lùng nói, "Lần sau chọn phụ nữ, đừng chọn lúc cha người ta còn chưa lên chức chính quyền trung ương, bởi vì không thể giúp ngươi việc gì."

Câu nói có hàm ý khác.

Tỏ rõ ý châm chọc, hai nhà đám hỏi, là bán đứng con mình nịnh bợ Lương thị trưởng. . . . . .

Mọi người có đầu óc đều nghe hiểu những lời này.

Lương Noãn Noãn tức giận, trên mặt tao nhã đều muốn duy trì không được, "Anh nói lời này là có ý gì? Lương Noãn Noãn tôi cần nhờ ba mình mới có đàn ông sao? !"

"Chẳng lẽ không đúng?" Lệ Tước Phong tầm mắt châm chọc đánh giácô một chút, giọng nói từ tính ác độc, "Giống như cô là mặt hàng vậy, người giao dịch trong thị trường cũng bán không ra giá cả."

"Anh. . . . . ."

"Câm miệng!" Lệ Tước Phong cắt đứt lời của cô, mi bất mãn nhíu lại, lại một lần nữa lạnh lùng nhắc lại, "Phụ nữ của tôi đang ngủ!"

Sở Thế Tu đem Lương Noãn Noãn chắn đến phía sau mình, nâng mắt hờ hững nhìn về phía Lệ Tước Phong, thản nhiên mở miệng, "Không biết phụ nữ của Lệ tổng là giá nào trên thị trường giao dịch?"

". . . . . ."

Lệ Tước Phong sửng sốt, lập tức cả người dáng vẻ bệ vệ nổi giận, "Sở Thế Tu, ngươi có lá gan lặp lại lần nữa!"

Dáng vẻ bệ vệ đã muốn tới cực hạn.

Vài thành viên hội đồng quản trị thấy thế, đều đi ra khuyên can.

"Tốt lắm tốt lắm, cãi nhau không tốt, cãi nhau không tốt."

"Đúng vậy. Đúng vậy, nơi này là bệnh viện, đừng ầm ỹ đến những người khác."

"Quên đi, chúng tôi lần sau lại đặc biệt đến gặp Lệ tổng. Sở công tử, Lương tiểu thư, chúng ta đi thôi đi thôi."

. . . . . .

Sợ hai người đàn ông này ở trong này đấu đá nhau, nhóm thành viên hội đồng quản trị kéo Sở Thế Tu đi.

Sở Thế Tu tự nhiên kéo tay Lương Noãn Noãn qua, mười ngón tay đan lẫn nhau.

"Thế Tu." Lương Noãn Noãn cảm kích mà tràn ngập tình yêu nhìn chăm chú Sở Thế Tu.

Người đàn ông ngoại quốc kia là bạn trai trước của cô, nhưng lần đó bọn họ bị chụp ảnh chỉ là cái ôm lễ nghi, không có ý nghĩa gì đặc biệt.

Từ lúc gặp Sở Thế Tu, cô liền yêu người đàn ông ôn hòa giống như viên ngọc trắng này.

Lần này, tạp chí《ak》tuôn ra ảnh chụp, chính cô cũng hoảng sợ, sợ hãi Sở Thế Tu sẽ tức giận .

Nhưng anh chưa từng hỏi qua nửa câu, mặc kệ truyền thông hay là Lệ Tước Phong trước mặt, anh đều bảo vệ lấy cô.

Lựa chọn người đàn ông này, nhất định là lựa chọn đúng nhất cả đời Lương Noãn Noãn.

"Sở Thế Tu, ngươi sẽ vì những lời nói hôm nay trả giá đắt!"

Giọng nói Lệ Tước Phong âm trầm mà mang theo đe dọa từ phía sau bọn họ vang lên.

Sở Thế Tu vẻ mặt không có gì biến hóa, giống như hoàn toàn không nghe thấy, tiếp tục đi lên phía trước.

Vài thành viên hội đồng quản trị lòng còn sợ hãi quay đầu nhìn lại, Lệ Tước Phong đã muốn quay lưng lại đi nhanh rời đi, bóng lưng cao to lạnh lùng uy nghiêm.

"Sở công tử, ngươi đây là muốn đem Sở thị đến đường cùng sao!"

"Đúng vậy, ba ngươi còn nằm ở trong bệnh viện, Sở thị muốn suy sụp, ông ấy còn chịu đựng được không?"

"Nếu không tôi lại đi liên hệ một chút, tìm thời gian mở tiệc rượu hai trăm bàn thỉnh tội?"

. . . . . .

Nhóm hội đồng quản trị líu ríu ầm ỹ không ngừng, Sở Thế Tu dừng bước lại, giọng nói có chút lạnh nhạt, "Chuyện này ai cũng không được nhắc tới trước mặt cha tôi, tất cả để tôi giải quyết."

"Phải . . . . ."

Nhóm hội đồng quản trị cũng không dám làm khác, Sở thị quốc tế kỳ thật là một công ty gia tộc, một nhà Sở gia chiếm hơn nửa cổ phần.

Lời nói của Sở Thế Tu ở trong Sở thị tuyệt đối có sức nặng.

Dù sao bọn họ chỉ là đổng sự nhỏ nắm ít cổ phần.

Lương Noãn Noãn tâm tư không đặt trong lời nói của bọn họ, đi ngang qua phòng bệnh thì chỉ thấy bốn vệ sĩ đứng canh ở cửa.

Lương Noãn Noãn không khỏi lôi kéo Sở Thế Tu bước nhanh rời đi.

Bên kia cửa phòng bệnh, có thật là Cố Tiểu Ngải không?

Cô phòng trái phòng phải, đều phòng không được chuyện phát triển như vậy. Cô không thể để cho Sở Thế Tu tìm được Cố Tiểu Ngải, mặc kệ Cố Tiểu Ngải có phải đã thành phụ nữ của người khác hay không . . . . . .

Một phụ nữ có thể làm cho Sở Thế Tu cố chấp tìm chín năm, cũng đủ làm cho Sở Thế Tu dao động rất nhiều.

Cô tuyệt đối sẽ làm Cố Tiểu Ngải cùng Sở Thế Tu không thể tái ngộ.